của mình như vây, đúng là không đáng
mặt đàn ông mà!”
Hai người vừa mång vừa kéo An Diệc
Diệp đi tra ngoài.
An Diệc Diệp vừa ngạc
nhiên vừa khó hiểu nhìn về phía hai người họ rồi cô bỗng giãy giụa.
“Ông Trương, hại người đùng làm vậy,
con vẫn chưa thể rời khỏi đây được
Ông Trương quay đầu lại hỏi:
“Không đi? Không đi vậy con còn ở lại
làm gi? Khúc Chấn Sơ đúng là loại
không ra gi”
Ông vừa mắng xong thì bồng nghe thấy
một giọng nói trầm trầm vang lên, từ
dưới cầu thang.
“Ông Trương.”
Giọng nói của Khúc Chấn Sơ ẩn chứa vẻ giận dữ kiềm nén.
Anh vừa hai tin ông Trương và ông Bành cùng xông vào lâu đài cổ thì liền vội vã trở về.
Quả nhiên hai người họ muốn đưa cô đi.
Ánh mắt của Khúc Chấn Sơ thoáng khựng lại khi nhìn về phía An Diệc Diệp, song sau đó lại hờ hững quay đi.
Ông Trương thấy anh thì không những không hề chột dạ mà còn tự tin hơn nữa.
“Tới đúng lúc lắm! Tôi nhớ rõ lúc trước cậu đã từng nói với tôi là sẽ đối xử tốt với bé giai mà? Vậy bây giờ cậu đang làm gì thế?”
“Các người đã làm gì vậy? Có ai đối xử với vợ của mình như thế không hả?”
Khúc Chấn Sơ chậm rãi bước từ dưới cầu thang lên.
Anh nhìn chòng chọc vào An Diệc Diệp khiến cô bất an cúi đầu.
Bỗng Khúc Chấn Sơ chợt nở nụ cười, một nụ cười châm chọc.
“Vợ của tôi sao? Ông Trương, có lẽ ông nên hỏi thử xem cô ta có phải là vợ của tôi thật hay không.”
Ông Trương và ông Bành nghe anh nói vậy thì đều ngẩn ra.
“Sao Nhĩ Giai lại không phải vợ cậu chứ?
“A, Tiêu Nhĩ Giai?”
Khúc Chấn Sơ nhìn về phía ông Trương và ông Bành.
“Đến cả tên của cô ta mà hai người cũng không biết? Cô ta mà là Tiêu Nhĩ Giai ư?”
Anh nhìn về phía An Diệc Diệp: “Tự cô nói cho bọn họ đi, cô là ai?”
An Diệc Diệp cắn chặt môi, đối mặt với sự nghi hoặc của ông Trương và ông Bành cô chẳng thể thốt nên lời nào.
Khúc Chấn Sơ nói: “Cô không nói được à? Vậy để tôi giúp cô.”
“Người đứng trước mặt hai ông hoàn toàn không phải Tiêu Nhĩ Giai, cô ta chỉ là hàng thay thế thôi, nhận tiền của Tiêu Hàm Tuyên rồi thay Tiêu Nhĩ Giai đến đây lừa gạt lòng tin của tôi, có đúng không?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn An Diệc Diệp, ánh mắt anh thật thản nhiên song lại khiến cô thấy vô cùng chột dạ.
Ông Trương ngạc nhiên nhìn Khúc Chấn Sơ.
Tuy tính cách Khúc Chấn Sơ rất độc đoán cứng đầu, lòng dạ cũng tàn nhẫn, nhưng cách sống cũng coi như là đàng hoàng, sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ đổ oan cho người khác.
Ông quay đầu lại nhìn An Diệc Diệp, trong cô rõ ràng đang có vẻ gì đó hơi chột dạ.
“Bé Giai, những lời cậu ta nói đều là thật ư?”
An Diệc Diệp cúi gằm mặt xuống.
“Xin lỗi…”