Đúng lúc này, một bóng người cao lớn đột nhiên bước vào.
Anh vừa đi vào vừa lên tiếng: “Anh Will, mọi thứ ở đất nước chúng tôi đều tuân theo luật pháp, anh không thể chứng minh rằng pháo đài cổ thuộc về anh chỉ bằng một bức ảnh.”
“Huống hồ, bằng chứng về việc tôi mua lâu đài và mảnh đất này vẫn còn đó, và anh không có quyền lấy lại nó.”
Quản gia nghe thấy giọng nói thì vui mừng xen lẫn ngạc nhiên ngước nhìn.
“Ông chủ rốt cục cũng về rồi.”
Ông như thể đã tìm thấy chỗ dựa đáng tin cậy, vội vàng chạy qua, đứng sau lưng Khúc Chấn Sơ, nói: “Cậu Khúc, tên này rất chi là vô lý.”
Khúc Chấn Sơ giơ tay ngăn ông ta lại và lướt nhìn phòng khách một lượt.
Ánh mắt đầu tiên là nhìn vào An Diệc Diệp.
Nhìn mất mấy giây mới chuyển hướng.
Khi nhìn sang Will, đôi mắt anh lập tức trở nên sắc bén.
Khúc Chấn Sơ bước tới và nói: “Anh Will, nếu anh nhất quyết lấy lại pháo đài này theo cách của mình, thì chúng ta chỉ có thể gặp nhau tại tòa án.”
Will nhìn anh, đôi mắt mở to, đầy hoài nghi.
“Quá vô lý! Các người đúng là không hiểu quy củ gì cả! Chiếm dụng đồ của người khác mà còn ra vẻ ta đây đúng tình hợp lý.”
Anh ta đứng dậy định đi ra ngoài thì quay lại nhìn An Diệc Diệp.
“Diệc Diệp, cô đi với tôi, đừng ở lại với cái kẻ không biết đạo lý này.”
An Diệc Diệp còn chưa kịp lên tiếng thì Khúc Chấn Sơ đã cướp lời.
“Ngại quá, anh hãy đi một mình đi, tôi và cô An còn có vài lời muốn nói.”
Will bất mãn, quay lại nhưng thấy An Diệc Diệp gật đầu với mình nên mới xoay người rời đi.
“Tôi nhất định sẽ đòi lại pháo đài cổ này, mấy tên trộm vặt các người hãy chờ mà xem!”
Nói xong, anh ta bỏ đi.
Anh ta đi rồi, quản gia mới hưng phấn mà quơ tay múa chân như vừa mới đánh thắng một trận chiến vậy.
“Rốt cuộc ai mới là trộm vặt! Rốt cuộc là ai đang không nói lý lẽ chứ!”
Ông vẫn còn đang tức giận nhưng Khúc Chấn Sơ đã sớm gạt chuyện này sang một bên.
Anh đi đến trước mặt An Diệc Diệp, tươi cười nhìn cô.
“Em nghe anh ta muốn lấy lại pháo đài cổ nên mới quay về sao?”
Trông anh rất vui vẻ.
An Diệc Diệp không nói gì, bất ngờ là nụ cười trên mặt Khúc Chấn Sơ lại càng thêm tươi tắn.
“Em quan tâm đến tôi sao?”