Quản gia nhìn dáng vẻ Khúc Chấn Sơ một chút, nhất thời trở nên lo lắng.
“Cậu chủ, cậu không thể tiếp tục đi nơi đó nữa, cậu còn nhớ rõ trước đó bác sĩ tâm lý đã nói thế nào không?”
Nghe thấy những lời ấy của quản gia, Khúc Chấn Sơ liền quay lại nhìn ông.
Ánh mắt trong bóng đêm trở nên lạnh lùng và xa lạ.
Nhìn thấy ánh mắt đó, quản gia đột nhiên nhớ lại năm năm trước.
Năm đó, từ nhà họ Khúc vang lên tiếng kêu thảm thiết trắng đêm.
Sáng sớm, Khúc Chấn Sơ từ trong nhà bước ra với ánh mắt không hề khác lúc này.
“Ông chủ.”
Ông lo lắng cất tiếng gọi.
“Ông hãy nghĩ đến cô An đi, đừng nhớ tới chuyện trước kia nữa.”
Sau một lúc lâu, sắc mặt của Khúc Chấn Sơ cuối cùng cũng dễ coi hơn.
“Tôi không sao.”
Anh nói xong thì quay người đi lên lầu.
Quản gia lo lắng nhìn theo.
Rõ ràng sau khi ở cùng với cô An, hai người đã có chuyển biến tích cực, tại sao bây giờ lại có dấu hiệu xấu đi nhỉ?
Ngày hôm sau.
Khúc Chấn Sơ xuống lầu và đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Quản gia không ngừng lo lắng nhìn anh nhưng sắc mặt của Khúc Chấn Sơ như có gió xuân.
So với dáng vẻ đêm qua thì như hai người khác nhau vậy.
Cứ như thể mọi thứ mà người quản gia nhìn thấy ngày hôm qua chỉ là ảo ảnh.
“Hôm nay tôi phải ra nước ngoài một chuyến, có chuyện gì cứ việc báo cho tôi.”
Nói xong, anh rời khỏi nhà luôn.
Quản gia vẫn lo lắng, cau mày nhìn theo đi ra ngoài.
Cô bếp hỏi: “Ông làm sao vậy?”
Quản gia lắc đầu.
“Ông chủ lạ lắm.”
Cô bếp nhìn về hướng Khúc Chấn Sơ rời đi, và cười nói: “Như vậy không tốt sao?”
Nhưng quản gia vẫn không thể quên được sự dị thường của ông chủ sau chuyện xảy ra năm năm trước.
Hôm đó, An Diệc Diệp tự mình đưa Khúc Chấn Sơ ra sân bay.
“Anh biết mà, anh sẽ cẩn thận, em cứ yên tâm.”
Khúc Chấn Sơ kéo tay cô.
“Nội trong hai ngày anh sẽ về, đợi anh.”
Không biết mấy ngày nay, Khúc Chấn Sơ đã nói biết bao lần câu này nữa.
An Diệc Diệp gật đầu, liên tục đồng ý.
“Em biết rồi.”
Khúc Chấn Sơ ôm eo cô gần như muốn hoà tan An Diệc Diệp vào lồng ngực mình vậy.
“Anh sẽ không được gặp em hai ngày.”
An Diệc Diệp bị giọng điệu nghe có vẻ tủi thân của anh làm cho không biết phải làm gì, đành phải gượng cười.
“Chỉ có hai ngày mà thôi, anh gọi điện thoại cho em cũng được mà.”
“Uhm.”
Khúc Chấn Sơ hôn lên khoé môi cô.
“Anh sẽ gọi cho em mỗi ngày, bình thường đừng có chạy lung tung đấy nhé.”
Hai người ôm nhau một lúc, Chiết Lam ở bên cạnh cảm thấy mình sắp bị mù nên không thể không nhắc Khúc Chấn Sơ rằng sắp đến giờ bay rồi.
Khúc Chấn Sơ lúc này mới chịu buông cô ra.
“Em về trước đi, anh muốn nhìn em đi.”
An Diệc Diệp lấy làm khó hiểu nhìn anh, chẳng phải bình thường đều là nhìn theo những người lên máy bay đi trước ư?
Sao đến lượt cô thì đổi lại vậy?
Cô không còn cách nào khác đành phải đi về nhưng vẫn luôn ngoái đầu nhìn Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng cô rời đi.
Chiết Lam thấy cuối cùng cũng bay được thì nói: “Tổng giám đốc Khúc, chúng ta lên máy bay đi.”
“Tìm một thám tử tư đi.”
“Hả?”
Chiết Lam kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Khúc Chấn Sơ khi nghe thấy những điều này.
Khúc Chấn Sơ nhìn theo hướng An Diệc Diệp rời đi.
“Tôi lo.”
Chiết Lam kinh ngạc nói: “Anh muốn thám tử tư theo dõi cô An?”
“Uhm, đừng để cô ấy phát hiện, trong hai ngày tôi không ở đây, hãy để mắt đến cô ấy.”
“Nhưng mà…”
Chiết Lam hơi do dự nhưng khi thấy Khúc Chấn Sơ quay đầu lại và nhìn sang.
Anh ta lập tức nuốt luôn những lời đang định nói.
“Vâng.”
Nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng, nếu như An Diệc Diệp biết…
Thì sẽ dấy lên sóng gió gì nữa đây?
An Diệc Diệp vừa bước ra khỏi nhà của ông Bành.
Khúc Chấn Sơ mới đi được một ngày, không có tin tức gì ngoại trừ cuộc điện thoại lúc sáng.
Cô vốn tưởng rằng sau khi Khúc Chấn Sơ rời đi thì sẽ thường xuyên gọi điện về nhưng không ngờ đó là do cô đã nghĩ quá nhiều.
Nghĩ đến Khúc Chấn Sơ, cô vô thức lấy điện thoại di động ra xem, cô muốn gọi điện cho Khúc Chấn Sơ nhưng lại lo làm phiền công việc của anh.
“Thôi, dù gì cũng hai ngày thôi là anh ấy về rồi.”
An Diệc Diệp đặt điện thoại xuống thì chỉ một giây sau nó đã đổ chuông.
Cô tưởng là điện thoại của Khúc Chấn Sơ nên vội vàng cầm lên xem nhưng không ngờ lại là của Mai Ấn Cầm.
“Anh Mai?”
Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng của Mai Ấn Cầm.
“Diệc Diệp, hôm nay anh liên lạc với chủ hộ ở ngoại thành, họ muốn dọn đi gấp nên đồng ý bán rồi, có điều ngày mai họ sẽ dọn luôn nên bảo chúng ta hôm nay qua đó.
“Hôm nay ư?”