Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 285


Trước đây nói thế nào thì ông cũng là nhà phục hồi văn vật số một số hai ở cố cung, mới nghỉ hưu cách đây không lâu.


Mấy hôm trước lúc Khúc Chấn Sơ tìm đến cửa, ông còn không muốn đi ra ngoài dạy học.


Nếu không phải mấy người ông Trường liên tục xúi giục, vừa cưỡng ép vừa dụ dỗ, sao ông lại đồng ý chứ?


Bây giờ lại cực kỳ bực bội, đối phương chỉ là một cô gái mười tám tuổi, sao có thể học thứ này được?


Lúc trước ông đúng là có xem qua cái chén sứa men xanh của ông Trương, tay nghề kia cũng không giống như là tay mơ có thể làm được.


“Tìm một chuyên gia phục hồi xong đồ sứ lừa tôi mắc mưu! Nằm mơ!”


Ông nhìn thoáng qua ngoài cửa, khó chịu nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, dám đến học thì cứ chờ chịu khổ đi!”


Vừa mới nói xong những lời này, cửa đã bị gõ.


“Vào đi.” Ông nói.


Cửa vừa mở ra, An Diệc Diệp đứng ở ngoài cửa.


“Xin chào thầy, em là sinh viên vừa mới nhập học ở học kỳ này.”


Ông Bành nhìn cô, lại cúi đầu kiểm tra đối chiếu với bức ảnh và tên trong danh sách đang cầm.


Xác định là cô, giơ tay ngắt lời cô.


“Được rồi.”


Nói xong, ông đứng dậy, ôm mấy quyển sách dày cộp mà ông đã chuẩn bị từ trước, đặt ở trước mặt An Diệc Diệp.


“Cầm mấy quyển sách này về, tuần sau tôi sẽ trả bài.”


An Diệc Diệp nhìn sách trong tay, quyển mỏng nhất trong số này còn dày hơn cả bàn tay cô, một đống chồng lên nhau, hơn mười cuốn.


“Học thuộc hết toàn bộ?” Cô kinh ngạc nói.


Ông Bành liếc xéo nhìn cô.


“Chị không muốn.”


“Không phải.”


An Diệc Diệp vội vàng lắc đầu, nhưng mà nhiều sách như thế này, chỉ có một tuần, thời gian cũng quá ngắn.


Suy nghĩ, cô nhìn xung quanh, thấy nơi này chỉ có cô và ông Bành, ngay cả bàn học cũng bị dọn đi hết.


“Ông Bành, còn có ai khác không?”


“Không có, chỉ có một mình chị.”


Nói xong, thấy An Diệc Diệp sửng sốt, ông quay đầu, xụ mặt nói: “Thế nào? Sợ? Nếu bây giờ chị đổi ý thì vẫn còn kịp.”


“Không phải, em nhất định sẽ chăm chỉ học tập.”


Ông Bành hừ lạnh, vẻ mặt lại càng nghiêm túc.


“Phục hồi văn vật cũng không phải dựa vào cái miệng.”


Ông xua tay.


“Đi về đi, đến lúc đó lại đây trả bài.”


An Diệc Diệp lại ôm đống tài liệu kia quay về.


Tiện tay lật mất tài liệu ông Bành đưa cho cô, bên trong đều là phong tục tập quán của các triều đại thời kỳ khác nhau, giám định và thưởng thức đồ sứ, lịch sử phát triển đồ sứ.


Mấy quyển sách phức tạp này, cho dù là đọc cũng cực kỳ khó khăn, càng miễn bàn đến học thuộc lòng.


An Diệc Diệp vừa về đến lâu đài cổ, không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng ôm sách vở bắt đầu học thuộc lòng.


Lúc Khúc Chấn Sơ từ công ty quay về, thấy thức ăn trên bàn vẫn không hề nhúc nhích.


CHƯƠNG 285


Trước đây nói thế nào thì ông cũng là nhà phục hồi văn vật số một số hai ở cố cung, mới nghỉ hưu cách đây không lâu.


Mấy hôm trước lúc Khúc Chấn Sơ tìm đến cửa, ông còn không muốn đi ra ngoài dạy học.


Nếu không phải mấy người ông Trường liên tục xúi giục, vừa cưỡng ép vừa dụ dỗ, sao ông lại đồng ý chứ?


Bây giờ lại cực kỳ bực bội, đối phương chỉ là một cô gái mười tám tuổi, sao có thể học thứ này được?


Lúc trước ông đúng là có xem qua cái chén sứa men xanh của ông Trương, tay nghề kia cũng không giống như là tay mơ có thể làm được.


“Tìm một chuyên gia phục hồi xong đồ sứ lừa tôi mắc mưu! Nằm mơ!”


Ông nhìn thoáng qua ngoài cửa, khó chịu nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, dám đến học thì cứ chờ chịu khổ đi!”


Vừa mới nói xong những lời này, cửa đã bị gõ.


“Vào đi.” Ông nói.


Cửa vừa mở ra, An Diệc Diệp đứng ở ngoài cửa.


“Xin chào thầy, em là sinh viên vừa mới nhập học ở học kỳ này.”


Ông Bành nhìn cô, lại cúi đầu kiểm tra đối chiếu với bức ảnh và tên trong danh sách đang cầm.


Xác định là cô, giơ tay ngắt lời cô.


“Được rồi.”


Nói xong, ông đứng dậy, ôm mấy quyển sách dày cộp mà ông đã chuẩn bị từ trước, đặt ở trước mặt An Diệc Diệp.


“Cầm mấy quyển sách này về, tuần sau tôi sẽ trả bài.”


An Diệc Diệp nhìn sách trong tay, quyển mỏng nhất trong số này còn dày hơn cả bàn tay cô, một đống chồng lên nhau, hơn mười cuốn.


“Học thuộc hết toàn bộ?” Cô kinh ngạc nói.


Ông Bành liếc xéo nhìn cô.


“Chị không muốn.”


“Không phải.”


An Diệc Diệp vội vàng lắc đầu, nhưng mà nhiều sách như thế này, chỉ có một tuần, thời gian cũng quá ngắn.


Suy nghĩ, cô nhìn xung quanh, thấy nơi này chỉ có cô và ông Bành, ngay cả bàn học cũng bị dọn đi hết.


“Ông Bành, còn có ai khác không?”


“Không có, chỉ có một mình chị.”


Nói xong, thấy An Diệc Diệp sửng sốt, ông quay đầu, xụ mặt nói: “Thế nào? Sợ? Nếu bây giờ chị đổi ý thì vẫn còn kịp.”


“Không phải, em nhất định sẽ chăm chỉ học tập.”


Ông Bành hừ lạnh, vẻ mặt lại càng nghiêm túc.


“Phục hồi văn vật cũng không phải dựa vào cái miệng.”


Ông xua tay.


“Đi về đi, đến lúc đó lại đây trả bài.”


An Diệc Diệp lại ôm đống tài liệu kia quay về.


Tiện tay lật mất tài liệu ông Bành đưa cho cô, bên trong đều là phong tục tập quán của các triều đại thời kỳ khác nhau, giám định và thưởng thức đồ sứ, lịch sử phát triển đồ sứ.


Mấy quyển sách phức tạp này, cho dù là đọc cũng cực kỳ khó khăn, càng miễn bàn đến học thuộc lòng.


An Diệc Diệp vừa về đến lâu đài cổ, không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng ôm sách vở bắt đầu học thuộc lòng.


Lúc Khúc Chấn Sơ từ công ty quay về, thấy thức ăn trên bàn vẫn không hề nhúc nhích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK