Bà ta trả lời như vậy, càng làm sắc mặt mọi người trở nên phức tạp.
Rõ ràng đây là An Diệc Diệp mà?
Ngay cả tên cũng chẳng thèm đổi, còn bảo không phải, bà ta xem bọn họ đều là người mù à?
Nhưng bà Nguyễn nói như vậy, lại chẳng có ai dám lên tiếng phản bác.
Thế lực của nhà họ Nguyễn, nói cái gì là cái đó, dù bà ta nói là bệnh đậu mùa, bọn họ cũng phải tin.
Nhưng có mấy người vẫn cẩn thận nhìn Khúc Chấn Sơ, định xem thử anh có biểu hiện gì.
Khúc Chấn Sơ nhìn An Diệc Diệp trên cầu thang, một lúc sau vẫn không dời mắt khỏi cô.
Dù An Diệc Diệp đã cố gắng không muốn nhìn, cũng có thể cảm nhận rất rõ tầm mắt của anh, lòng bàn tay cô nhanh chóng rịn ra tầng mồ hôi mỏng.
Bà Nguyễn đang nắm tay cô cảm nhận được điều này, nên khẽ nói: “Diệc Diệp, con đừng căng thẳng.”
An Diệc Diệp gật đầu.
Cô chợt nhớ lại tối qua bà Nguyễn bỗng tới thăm cô, rồi đề xuất muốn nhận cô làm con gái.
Mới đầu An Diệc Diệp còn chưa dám tin, nhưng bà Nguyễn lại cực kỳ chắc chắn.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng xuất phát từ khoảng thời gian này, bà Nguyễn đã chăm sóc cho cô, nên An Diệc Diệp đành phải đồng ý.
Nhưng bữa tiệc này lại làm cô hơi khó hiểu.
Bà Nguyễn giải thích: “Con không thể nấp trong bóng tối cả đời được, nếu mọi người đều cho rằng con đã chết rồi, vậy thì con hãy dùng thân phận hoàn toàn mới để sống tiếp. Bữa tiệc hôm nay có thể cho con một thân phận, cũng chẳng ai dám mạo phạm đến thân phận của con.”
Nhưng giờ An Diệc Diệp lại lo lắng.
Mọi người đều cho rằng cô đã chết rồi, còn Khúc Chấn Sơ thì sao?
Anh cũng cho rằng cô đã chết rồi ư?
Lúc đó An Diệc Diệp đã đồng ý, nhưng giờ khi thật sự xuất hiện trước mặt Khúc Chấn Sơ, cô lại nhất thời sợ hãi.
Cô vẫn chưa biết làm sao để đối mặt với Khúc Chấn Sơ.
Cô không biết rốt cuộc tình cảm mà Khúc Chấn Sơ dành cho cô là gì?
Anh nói yêu cô nhưng lại không tin cô, anh bảo không cần cô nữa, nhưng lại nói với bà Nguyễn rằng, cả đời này anh chỉ có một người vợ là cô.
An Diệc Diệp mơ màng rồi.
Giờ Khúc Chấn Sơ đang nhìn An Diệc Diệp bằng ánh mắt thâm tình như thế, như muốn khắc cô vào tim.
Dưới ánh nhìn của anh, thậm chí An Diệc Diệp đã quên mất mình đang ở trong bữa tiệc, mà cô chính là chủ nhân.
Hoa nở hoa tàn, mây tụ mây tan, chớp mắt đã muôn đời.