Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 315


Khúc Chấn Sơ cùng ông Bành chạy tới, thấy rất đông người đứng vây quanh.


Tìm một vòng, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng An Diệc Diệp đâu.


Khúc Chấn Sơ đứng bên ngoài, hỏi người bên cạnh.


“Có thấy một cô gái chừng mười tám mười chín tuổi, mặc váy màu trắng hay không?”


Người đó nhíu mày nghĩ một chút.


“Ồ, vừa nãy có cô gái như vậy, thấy lửa cháy thì xông thẳng vào, cản cũng không cản được.”


Khúc Chấn Sơ nhíu mày, trong lòng càng hốt hoảng, thầm có dự cảm không tốt.


Anh nhanh chóng đi vào bên trong, còn chưa mở miệng thì cuộc đối thoại của mấy người lập tức truyền vào tai.


“… Thật là đáng thương, vừa nghe nói bên trong còn trẻ con chưa được cứu ra, đã xông vào như gió.”


“Một sinh mệnh đang khỏe mạnh cứ như vậy chôn trong biển lửa.”


“Phải không? Thời nay, người lương thiện như vậy rất hiếm.”


“Nghe nói ngay cả thi thể cũng chưa tìm được…”


“Thật là đáng tiếc, không biết kết hôn chưa, có con hay chưa…”


Nghe vậy, thân thể Khúc Chấn Sơ chấn động mạnh một cái, không dám tin quay đầu nhìn về phía người đang nói chuyện.


Mấy người bị ánh mắt của anh làm cho giật mình, không ai dám nói tiếp nữa.


Nghe bọn họ nói vậy, ông Bành vừa khiếp sợ vừa không dám tin.


“Người bọn họ nhắc đến, không phải là…”


Sắc mặt Khúc Chấn Sơ lập tức thay đổi, trở nên rất dữ tợn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.


Anh túm lấy người vừa nói.


“Người đâu? Được cứu ra chưa?”


Đối phương bị anh dọa ngây ra một chút.


“Vẫn, vẫn chưa…”


Nghe vậy, trái tim Khúc Chấn Sơ lập tức thắt lại, giống như bất chợt bị một bàn tay nắm chặt lấy.


Anh hít thở khó khăn, dùng sức hít sâu vài hơi mới tạm thời dịu đi.


Nhưng một giây sau, anh bỗng xông về phía cô nhi viện đang bốc cháy.


Nhân viên cứu hỏa bị dọa vội chặn anh lại.


“Cậu này, cậu không thể đi vào!”


Gương mặt Khúc Chấn Sơ trở nên dữ tợn, một tay đẩy nhân viên cứu hỏa trước mặt ra.


Anh trừng hai mắt đến muốn rách cả mí mắt, tiếng như sấm rền.


“Vợ tôi ở bên trong.”


Dứt lời, anh hất người trước mặt ra, lao thẳng về phía ngọn lửa, không hề quay đầu lại.


“Khúc Chấn Sơ!”


Ông Bành bị dọa gào to một tiếng, nhưng căn bản không kịp ngăn anh lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng anh biến mất trong ngọn lửa.


Ông ta vội lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho nhà họ Khúc, gọi người đến hỗ trợ.


CHƯƠNG 315


Khúc Chấn Sơ cùng ông Bành chạy tới, thấy rất đông người đứng vây quanh.


Tìm một vòng, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng An Diệc Diệp đâu.


Khúc Chấn Sơ đứng bên ngoài, hỏi người bên cạnh.


“Có thấy một cô gái chừng mười tám mười chín tuổi, mặc váy màu trắng hay không?”


Người đó nhíu mày nghĩ một chút.


“Ồ, vừa nãy có cô gái như vậy, thấy lửa cháy thì xông thẳng vào, cản cũng không cản được.”


Khúc Chấn Sơ nhíu mày, trong lòng càng hốt hoảng, thầm có dự cảm không tốt.


Anh nhanh chóng đi vào bên trong, còn chưa mở miệng thì cuộc đối thoại của mấy người lập tức truyền vào tai.


“… Thật là đáng thương, vừa nghe nói bên trong còn trẻ con chưa được cứu ra, đã xông vào như gió.”


“Một sinh mệnh đang khỏe mạnh cứ như vậy chôn trong biển lửa.”


“Phải không? Thời nay, người lương thiện như vậy rất hiếm.”


“Nghe nói ngay cả thi thể cũng chưa tìm được…”


“Thật là đáng tiếc, không biết kết hôn chưa, có con hay chưa…”


Nghe vậy, thân thể Khúc Chấn Sơ chấn động mạnh một cái, không dám tin quay đầu nhìn về phía người đang nói chuyện.


Mấy người bị ánh mắt của anh làm cho giật mình, không ai dám nói tiếp nữa.


Nghe bọn họ nói vậy, ông Bành vừa khiếp sợ vừa không dám tin.


“Người bọn họ nhắc đến, không phải là…”


Sắc mặt Khúc Chấn Sơ lập tức thay đổi, trở nên rất dữ tợn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.


Anh túm lấy người vừa nói.


“Người đâu? Được cứu ra chưa?”


Đối phương bị anh dọa ngây ra một chút.


“Vẫn, vẫn chưa…”


Nghe vậy, trái tim Khúc Chấn Sơ lập tức thắt lại, giống như bất chợt bị một bàn tay nắm chặt lấy.


Anh hít thở khó khăn, dùng sức hít sâu vài hơi mới tạm thời dịu đi.


Nhưng một giây sau, anh bỗng xông về phía cô nhi viện đang bốc cháy.


Nhân viên cứu hỏa bị dọa vội chặn anh lại.


“Cậu này, cậu không thể đi vào!”


Gương mặt Khúc Chấn Sơ trở nên dữ tợn, một tay đẩy nhân viên cứu hỏa trước mặt ra.


Anh trừng hai mắt đến muốn rách cả mí mắt, tiếng như sấm rền.


“Vợ tôi ở bên trong.”


Dứt lời, anh hất người trước mặt ra, lao thẳng về phía ngọn lửa, không hề quay đầu lại.


“Khúc Chấn Sơ!”


Ông Bành bị dọa gào to một tiếng, nhưng căn bản không kịp ngăn anh lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng anh biến mất trong ngọn lửa.


Ông ta vội lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho nhà họ Khúc, gọi người đến hỗ trợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK