“Chắc chắn còn có người biết.”
An Diệc Diệp quay đầu, lần lượt nhìn lướt qua những người đi theo Khúc Chấn Sơ đến nơi này.
Nhưng bây giờ lại không phát hiện được bất cứ manh mối nào.
“Chiết Lam, anh về công ty trước đi. Nếu tin tức này truyền đến trong tay nhà họ Khúc, bọn họ chắc chắn sẽ tận dụng cơ hội làm khó dễ. Tôi quay về lâu đài cổ một chuyến.”
Chiết Lam gật đầu, không tự chủ mà nghe theo lệnh An Diệc Diệp, lên xe nhanh chóng rời đi.
An Diệc Diệp xoay người leo lên xe của nhà họ Nguyễn, hít thở sâu.
Những lời nghe được ở lâu đài cổ lúc trước lại vang vọng bên tai lần nữa.
Cho dù là xét về mặt động cơ giết người hay thời gian thì Khúc Chấn Sơ đều là người tình nghi duy nhất.
Anh thật sự giết Tiêu Nhĩ Giai?
An Diệc Diệp lên xe, chuẩn bị đi về.
Cô tin tưởng Khúc Chấn Sơ, nhưng nghĩ đến bệnh tình hiện tại của anh, lại bắt đầu lo lắng.
Tài xế quay đầ nhìn cô: “Cô chủ, về nhà sao?”
An Diệc Diệp vừa định gật đầu, lại vội vàng xua tay.
“Tôi lại vào đó lần nữa.”
Nói xong, cô vội vàng xuống xe, xoay người đi đến bãi đậu xe.
Chờ đến khi cảnh sát thông báo cho đồn cảnh sát, nơi này sẽ bị cảnh sát và pháp y khống chế, đến lúc đó An Diệc Diệp muốn vào điều tra cũng không được.
Cô cẩn thận đi đến bên cạnh Tiêu Nhĩ Giai, cúi người quan sát.
Mặt Tiêu Nhĩ Giai trắng bệch không còn màu máu, hai mắt nhắm chặt, nằm ngửa trên mặt đất.
Một con dao cắm trên ngực, cắm sâu lút cắn, cơ thể cứng ngắc.
Người mà tối hôm qua còn đốt rụi viện bảo tàng, giờ phút này lại không có chút sinh khí nằm ở nơi này, đã chết.
An Diệc Diệp hít thở sâu, cong lưng tiếp tục quan sát.
Nếu thật sự có người muốn hãm hại Khúc Chấn Sơ, như vậy chắc chắn sẽ để lại manh mối.
Người nằm trên mặt đất hiện tại đã cứng còng, nếu thật sự xảy ra xô xát đánh nhau với Khúc Chấn Sơ, chắc chắn không thể nào nằm thẳng băng như thế được.
Cho dù như thế nào, nhìn từ góc độ nào thì cũng đều giống như có người hãm hại Khúc Chấn Sơ.
An Diệc Diệp nhanh chóng chụp lại vài bức ảnh, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Tuy ở đây có gắn camera theo dõi, nhưng bây giờ đều trong trạng thái tắt máy, chỗ này bị bỏ hoang lâu như vậy, không biết còn có thể tiếp tục sử dụng hay không?
An Diệc Diệp đang chuẩn bị tiếp tục điều tra rõ ràng, mấy cảnh sát đã dẫn theo pháp y từ bên ngoài đi vào.
Vừa nhìn thấy bọn họ, An Diệc Diệp đành phải lặng lẽ rời đi.
Sau khi cảnh sát tiếp nhận hiện trường, An Diệc Diệp muốn vào sẽ càng khó hơn.
Cô mở ảnh chụp ra, đi thẳng đến lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ.
Hình như quản gia đã nghe được một ít tin tức, thấy An Diệc Diệp đến vội vàng chạy đến.
“Cô An, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu chủ đâu?”
Nữ đầu bếp và mấy người làm vườn đều đứng một bên, hoảng sợ rối loạn nhìn An Diệc Diệp.
“Xảy ra một chút vấn đề, nhưng Khúc Chấn Sơ sẽ không sao.” Cô nói.
Nói xong, An Diệc Diệp bảo mọi người quay về vị trí làm việc của mình, lại gọi quản gia đến phòng khách thương lượng.
Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành.
Suy xét đến việc lần trước Tiêu Nhĩ Giai đốt viện bảo tàng, gần như tất cả mọi người đều cho rằng là Khúc Chấn Sơ ra tay giết ngời.
Bà Nguyễn nghe được tin tức này xong, lập tức tìm An Diệc Diệp về, yêu cầu cô rời đi.
An Diệc Diệp không muốn, lại bị người nhà họ Nguyễn cưỡng ép kéo về.