Will vừa đến đã thấy Khúc Chấn Sơ, sắc mặt tối sầm lại, quay đầu muốn rời đi.
An Diệc Diệp vội gọi anh ta lại.
“Anh Will, xin chờ một lát.”
Will quay đầu lại, nhìn An Diệc Diệp với vẻ mặt bất lực.
“Diệc Diệp, tôi thật sự không muốn nhìn thấy người đàn ông này, hay là chúng ta chờ phán quyết của toà án trước đã rồi lại gặp nhau được không?”
An Diệc Diệp mỉm cười: “Lần này tôi gọi anh đến là vì chuyện của anh với Khúc Chấn Sơ.”
“Em muốn tôi rút đơn kiện sao?” Anh ta lắc đầu: “Không thể.”
Thấy anh ta nói chắc nịch như vậy, An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ nhìn nhau rồi cô nói tiếp: “Anh đừng từ chối nhanh như vậy mà, chúng ta có thể bàn bạc thêm.”
Will miễn cưỡng ngồi xuống.
“Thực ra cũng không có gì để nói, có phán quyết thì dù lâu đài thuộc về ai, tôi cũng không phàn nàn, đến khi đó tôi cũng có thể đi.”
Khúc Chấn Sơ nghe vậy thì vui mừng bảo: “Vậy mau mở phiên toà đi.”
Anh chỉ mong tên này nhanh chóng rời khỏi An Diệc Diệp rồi biến mất ngay lập tức.
Dù sao theo anh ấy, phán quyết lần này kiểu gì cũng sẽ phán lâu đài thuộc về anh.
Will nghe câu này của Khúc Chấn Sơ thì bất mãn, cau mày nhìn anh.
“Được, vậy chúng ta chờ phán quyết cuối cùng.”
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, An Diệc Diệp vội kéo họ lại.
“Bình tĩnh trước đi, chuyện này vẫn còn cách giải quyết.”
Cô quay đầu nhìn Will: “Anh Will, anh muốn lấy lại lâu đài chỉ vì di nguyện của ông nội sao?”
Will mím môi, im lặng một lúc rồi ngập ngừng thở dài.
“Phương Đông các em có một câu, người đã mất là lớn nhất, phương Tây chúng tôi cũng nghĩ như vậy.
Sở dĩ tôi vẫn luôn yêu cầu lấy lại lâu đài là để cho ông nội đã mất một lời giải thích. Đây là di nguyện cuối cùng trước khi chết của ông ấy, tôi không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.”
An Diệc Diệp gật đầu đã hiểu.
“Nhưng dựa theo tình hình hiện tại, cho dù có thưa kiện thật thì anh cũng không lấy được lâu đài cổ về.”
Will gật đầu nói: “Tôi biết, nhưng tôi nhất định phải thử một lần, lỡ như tôi không cố gắng, khi về để người nhà biết được, bọn họ chắc chắn sẽ trách tôi.”
Xem ra, bọn họ hoàn toàn không thể nào đạt thành thỏa thuận được.
Chẳng lẽ thật muốn nhìn thấy hai người bị thẩm vấn trước tòa sao?
Will nhìn ra Nam Tích cũng không có cách nào, nói: “Chuyện này tôi không thể không làm, cho dù có phải lên hầu tòa, những lời này tôi vẫn phải nói. Tôi không thể buông bỏ ý nguyện của ông nội được.”
Nói xong, anh ta đứng dậy khẽ gật đầu ra hiệu với hai người.
“Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây.”
Chờ anh ta đi rồi, Khúc Chấn Sơ không sợ gì nói: “Nếu nhắc đến tố tụng thì tố tụng đi. Quốc bảo của tôi không thể nào tặng cho bất cứ ai cả.”
An Diệc Diệp nhíu mày nhăn trán, mặc dù nói vậy những vẫn còn hơi lo lắng.
Qua hai ngày, cô nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đích thân đi tìm Will.
Chín giờ, vừa đi vào nơi ở năm sao của anh ta, đã thấy anh ta đang đi từ trên lầu xuống.
An Diệc Diệp vội vàng bước tới.
“Will? Anh chờ chút đã.”
Will nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu nhìn qua, trông thấy An Diệc Diệp, cười với cô.
“OMG, Diệc Diệp, chẳng lẽ cô lại tới thuyết phục tôi đấy à?”
An Diệc Diệp kéo ra nụ cười mỉm.
“Đúng vậy, tôi đúng là có ý nghĩ này.”
Will nghe vậy, thở dài một hơi.
“Xem ra cái anh Khúc này đúng là bạn trai của cô. Nếu không sao cô phải bôn ba như vậy vì anh ta chứ?”
Anh ta cười nhìn An Diệc Diệp, tiếp tục nói: “Chắc chắn là cô rất yêu anh ta.”
Trong nước rất ít khi treo lời yêu ngoài miệng, nhưng đối với nước ngoài thì lại cực kỳ phổ biến.
Hôm nay nghe được anh ta nói vậy, trên mặt An Diệc Diệp không khỏi ửng hồng.
“Tôi còn muốn nói với anh chuyện liên quan tới lâu đài cổ.”
Will ngẫm nghĩ một chút, nói: “Nhưng bây giờ tôi chuẩn bị ra ngoài dạo chơi bảo tàng rồi.”
“Tôi có thể đi cùng với anh.”
Will sững sờ, ngay sau đó bật cười.
“Vậy đương nhiên là tốt nhất rồi.”
Trước kia An Diệc Diệp thường xuyên đi theo ông Bành tới viện bảo tàng Hoàng Cung. Vừa đến đã bị người ta nhận ra, lập tức cho cô đưa người vào trong.
Will cùng đi vào, nhìn đồ cổ văn võ hai bên, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Nhìn những món đồ cổ trước mặt, anh ta nhíu mày nói: “Diệc Diệp, cô nói xem, những món đồ cổ vỡ thành từng mảnh kia còn có thể sửa được không?”
An Diệc Diệp nói một cách chân thành: “Phải xem bị vỡ tới mức nào. Thật ra tôi chỉ cần tập trung thì có thể sửa được đa số đồ cổ.”
“Thật sao?”
Will ngạc nhiên quay đầu nhìn qua, sốt ruột nói: “Thật ra trong tay tôi có một món đồ, muốn cô tìm hộ một thầy sửa đồ cổ giúp tôi sửa.”
“Thật ra cũng không được tính là đồ cổ gì, nhưng món đồ này cực kỳ quan trọng đối với tôi.”
An Diệc Diệp tò mò hỏi: “Anh có thể cho tôi xem không.”
Will gật đầu, sau đó giơ tay lên, để lộ ra cổ tay của mình.
An Diệc Diệp nhìn thấy, trên cổ tay anh ta có buộc một sợi dây thừng, phía trên treo một cái hộp nhỏ.
Will cẩn thận lấy cái hộp xuống, mở ra, đưa tới trước mặt An Diệc Diệp.
“Cô xem thử xem có thể sửa được cái này không?”
An Diệc Diệp nhận lấy nhìn một chút.
Chỉ là một cái hộp lớn chừng ngón tay cái, bên trong chứa một mảnh vỡ màu vàng rất nhỏ, gần như không nhìn ra dáng vẻ ban đầu của nó.
Cô khó xử, cau mày.
“Vỡ nghiêm trọng quá, anh có ảnh chụp lúc nó còn nguyên không?”
“Có!”
Will vội vàng lấy điện thoại di động trong người ra, mở một tấm hình, đưa tới trước mặt An Diệc Diệp.
“Là cái này.”