Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 183


“Về nhà đặt đại ở chỗ nào đó cũng được.”


Quản gia hơi dừng lại, quay đầu về phía Mai Ấn Cầm, giọng điệu nghiêm túc.


“Cậu Mai, xin cậu nhớ rõ thân phận của mình.”


Mai Ấn Cầm thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng của An Diệc Diệp.


“Quản gia nói vậy là có ý gì?”


Giọng điệu của quản gia rất đúng mực.


“Cậu Khúc không thích người khác đụng vào đồ vật hoặc là người của cậu ấy.”


Mai Ấn Cầm nhếch miệng.


“Tôi biết Tiêu Nhĩ Giai là người của anh ta, không ai cướp đâu.”


Quản gia ngẩng đầu nhìn anh ta, dường như đang cân nhắc độ tin cậy trong câu nói này.


Một lát sau, ông ta mới gật đầu rời đi.


Mai Ấn Cầm đứng tại chỗ, nhấc tay lên để trước mặt nhìn một hồi.


“Diệp Diệp, em đừng sợ, anh nhất định sẽ để em được tự do.”


Anh ta lẩm bẩm, đột nhiên điện thoại vang lên.


Mai Ấn Cầm lấy điện thoại ra nhìn, sau đó nhanh chóng đi đến bên chỗ cửa sổ không có người.


“A lô? Thám tử Lý, anh đã điều tra được tin tức gì sao?”


Giọng nói bên kia đầu điện thoại hơi gấp gáp.


“Đúng vậy, là chuyện có liên quan đến Tiêu Nhĩ Giai, tôi mới đi theo cô ta đến bệnh viện một chuyến…”


An Diệc Diệp trở lại căn biệt thự cổ.


Cô còn chưa xuống xe, quản gia đã lên tiếng: “Cô chủ, mối quan hệ giữa cậu chủ và cô Dư rất đặc biệt. Cậu ấy không bỏ cô Dư được, cũng không bỏ đi được áy náy trong lòng.”


An Diệc Diệp ngẩng đầu lên nhìn ông ta.


“Áy náy gì?”


Quản gia rối rắm, đang do dự có nên nói không.


Chần chừ một lát, rốt cuộc mới nói: “Cậu chủ đợi cô ta mười hai năm.”


An Diệc Diệp ngẩn ra, cười gượng.


“Tôi biết rồi.”


Cô xoay người xuống xe, quản gia vội vã đuổi theo.


Vừa muốn giải thích, liền thấy một bóng người đứng ngay ở cổng căn biệt thự cổ.


Khúc Diên Nghị đứng ở cửa, thấy An Diệc Diệp về, mỉm cười bước tới.


“Nhĩ Giai, rốt cuộc cô cũng về rồi.”


Quản gia thấy vậy cau mày.


“Cậu Hai, cậu đến đây có việc gì không?”


Khúc Diên Nghị cười sảng khoái nói: “Tôi vốn đến đây để tìm anh trai, anh ấy không có ở nhà sao?”


“Cậu chủ có việc ra ngoài rồi.”


“Vậy thì phiền phức rồi.”


Khúc Diên Nghị thở dài, sau đó quay sang nói với An Diệc Diệp: “Nhĩ Giai, thật ra tôi có việc muốn bàn với cô.”


An Diệc Diệp nghi ngờ nhìn anh ta. Từ sau khi cô bị Thẩm Thanh Chiêu mắng ở nhà họ Khúc lần trước, cô đã không liên lạc với Khúc Diên Nghị nữa.


Bây giờ anh ta tìm cô làm gì?


“Đi vào trong rồi nói.”


Quản gia lo lắng nhìn Khúc Diên Nghị, sau đó lại nhìn lại phía cuối đường.


Lúc nào cậu chủ mới có thể về?


“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” An Diệc Diệp ngồi ở trên ghế sô pha hỏi.


CHƯƠNG 183


“Về nhà đặt đại ở chỗ nào đó cũng được.”


Quản gia hơi dừng lại, quay đầu về phía Mai Ấn Cầm, giọng điệu nghiêm túc.


“Cậu Mai, xin cậu nhớ rõ thân phận của mình.”


Mai Ấn Cầm thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng của An Diệc Diệp.


“Quản gia nói vậy là có ý gì?”


Giọng điệu của quản gia rất đúng mực.


“Cậu Khúc không thích người khác đụng vào đồ vật hoặc là người của cậu ấy.”


Mai Ấn Cầm nhếch miệng.


“Tôi biết Tiêu Nhĩ Giai là người của anh ta, không ai cướp đâu.”


Quản gia ngẩng đầu nhìn anh ta, dường như đang cân nhắc độ tin cậy trong câu nói này.


Một lát sau, ông ta mới gật đầu rời đi.


Mai Ấn Cầm đứng tại chỗ, nhấc tay lên để trước mặt nhìn một hồi.


“Diệp Diệp, em đừng sợ, anh nhất định sẽ để em được tự do.”


Anh ta lẩm bẩm, đột nhiên điện thoại vang lên.


Mai Ấn Cầm lấy điện thoại ra nhìn, sau đó nhanh chóng đi đến bên chỗ cửa sổ không có người.


“A lô? Thám tử Lý, anh đã điều tra được tin tức gì sao?”


Giọng nói bên kia đầu điện thoại hơi gấp gáp.


“Đúng vậy, là chuyện có liên quan đến Tiêu Nhĩ Giai, tôi mới đi theo cô ta đến bệnh viện một chuyến…”


An Diệc Diệp trở lại căn biệt thự cổ.


Cô còn chưa xuống xe, quản gia đã lên tiếng: “Cô chủ, mối quan hệ giữa cậu chủ và cô Dư rất đặc biệt. Cậu ấy không bỏ cô Dư được, cũng không bỏ đi được áy náy trong lòng.”


An Diệc Diệp ngẩng đầu lên nhìn ông ta.


“Áy náy gì?”


Quản gia rối rắm, đang do dự có nên nói không.


Chần chừ một lát, rốt cuộc mới nói: “Cậu chủ đợi cô ta mười hai năm.”


An Diệc Diệp ngẩn ra, cười gượng.


“Tôi biết rồi.”


Cô xoay người xuống xe, quản gia vội vã đuổi theo.


Vừa muốn giải thích, liền thấy một bóng người đứng ngay ở cổng căn biệt thự cổ.


Khúc Diên Nghị đứng ở cửa, thấy An Diệc Diệp về, mỉm cười bước tới.


“Nhĩ Giai, rốt cuộc cô cũng về rồi.”


Quản gia thấy vậy cau mày.


“Cậu Hai, cậu đến đây có việc gì không?”


Khúc Diên Nghị cười sảng khoái nói: “Tôi vốn đến đây để tìm anh trai, anh ấy không có ở nhà sao?”


“Cậu chủ có việc ra ngoài rồi.”


“Vậy thì phiền phức rồi.”


Khúc Diên Nghị thở dài, sau đó quay sang nói với An Diệc Diệp: “Nhĩ Giai, thật ra tôi có việc muốn bàn với cô.”


An Diệc Diệp nghi ngờ nhìn anh ta. Từ sau khi cô bị Thẩm Thanh Chiêu mắng ở nhà họ Khúc lần trước, cô đã không liên lạc với Khúc Diên Nghị nữa.


Bây giờ anh ta tìm cô làm gì?


“Đi vào trong rồi nói.”


Quản gia lo lắng nhìn Khúc Diên Nghị, sau đó lại nhìn lại phía cuối đường.


Lúc nào cậu chủ mới có thể về?


“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” An Diệc Diệp ngồi ở trên ghế sô pha hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK