Khi An Diệc Diệp tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh của bệnh viện.
Cô mở mắt, phổi truyền tới cơn đau sau khi bị ngập nước.
Cô từ từ nhìn quanh phòng bẹnh, sau đó nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi cạnh giường.
Người ấy mặc chiếc váy dài màu đen, yên lặng mà dịu dàng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, tao nhã mà quyến rũ.
An Diệc Diệp ngây người nhìn bà hai giây, khẽ cau mày, cổ họng đau như bị xé rách.
Một lúc sau cuối cùng cô cũng có thể phát ra tiếng.
“Bà… Bà Nguyễn?”
Bà Nguyễn thấy cô tỉnh lại, trên mặt từ từ nở một nụ cười.
“Cuối cùng con cũng tỉnh.”
An Diệc Diệp nhìn xung quanh.
“Sao tôi lại ở đây? Tôi chưa chết? Tôi nhớ…”
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Tiêu Nhĩ Giai đẩy mình xuống biển, cô nhớ rõ mình đã rơi vào nước biển lạnh băng…
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
“Bà đã cứu tôi?”
Bà Nguyễn chậm rãi bước tới, đưa tay vuốt ve khuôn mặt An Diệc Diệp, ánh mắt đầy trìu mến và yêu thương.
An Diệc Diệp đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô khẽ nhíu mày.
“Bà Nguyễn, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà Nguyễn nhìn thấy sự xa cách trong mắt cô, khuôn mặt hiện lên vẻ buồn bã.
“Con bị rơi xuống biển, bác đã cho người cứu con lên.”
“Vậy… Khúc Chấn Sơ đâu ạ?”
Nghe thấy cái tên này, một tia sáng tối tăm loé lên trong mắt bà Nguyễn.
“Cậu ta vẫn chưa biết, có lẽ bây giờ vẫn đang tìm bên bờ biển.”
An Diệc Diệp mở to mắt.
“Anh ấy tưởng tôi đã chết?”
Bà Nguyễn gật đầu, dường như không quan tâm điều này lắm, bà ta chuyển chủ đề về An Diệc Diệp.
“Con thế nào rồi? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
An Diệc Diệp đáp: “Tôi rất ổn, bà có thể giúp tôi liên lạc với Khúc Chấn Sơ nói với anh ấy rằng tôi vẫn còn sống không?”
Ánh mắt bà Nguyễn dần tối lại, bà ta nhìn cô hồi lâu rồi khẽ lắc đầu.
“Không được.”