Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 317


Dư Nhã Thiểm cười nhạt một tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ độc ác.


“Có phải rất ngạc nhiên hay không?”


Cô ta nhấc chân đi tới, tháo khẩu trang trên mặt xuống.


Một vết sẹo thật dài xuất hiện ở trước mắt.


Vắt ngang từ bên trái gương mặt cô ta đến hàm dưới bên phải.


Dù vết thương đã lành, nhưng phía trên lại giống như còn dính máu, thịt rách lòi ra, dữ tợn đáng sợ.


Nhìn cực giống một con sâu, có thể nhúc nhích bất cứ lúc nào.


An Diệc Diệp khó tin nhìn cô ta.


“Không phải cô đã xuất ngoại sao?”


“Hừ.”


Dư Nhã Thiểm cười lạnh một tiếng: “Tôi không làm như vậy, các người thật sẽ bỏ qua cho tôi sao? Tôi không nói như vậy, bây giờ có lẽ tôi cũng đã sớm chết rồi.”


“Hơn nữa, nếu như tôi đi rồi, ai sẽ báo thù cho tôi?”


Cô ta lấy dao găm trong tay Phùng Tấn, đi đến trước mặt An Diệc Diệp.


“Cô đã hủy gương mặt của tôi, trong thời gian này, ngày nào, đêm nào, tôi cũng nghĩ đến chuyện lọc từng miếng da trên người cô xuống.”


“Để cô cũng nếm cảm giác đó.”


Cô ta cười gằn, vết sẹo trên mặt dường như cũng động đậy theo, có vẻ kỳ dị.


Dư Nhã Thiểm dùng mặt dao găm vỗ vỗ lên mặt An Diệc Diệp.


“Cô đoán xem, sau khi tôi rạch nát từng miếng thịt trên mặt cô, Khúc Chấn Sơ sẽ còn thích cô không?”


Nói xong, cô ta lập tức cười điên cuồng.


An Diệc Diệp nhìn cô ta, Dư Nhã Thiểm trước mắt giống hệt người điên.


Cô ta cười một lúc rồi chợt dừng lại, ánh mắt dữ tợn, nâng dao găm trong tay lên, đâm xuống.


An Diệc Diệp nhanh chóng giơ tay lên, một tay bắt được dao găm trong tay cô ta.


Lưỡi đao sắc bén đâm vào lòng bàn tay, máu tươi nhỏ xuống.


Nhưng tay của An Diệc Diệp vẫn không hề động đậy.


Cô nhìn Dư Nhã Thiểm trước mặt, hai mắt đỏ bừng vì phẫn nộ và bi thương.


“Tại sao phải đốt cô nhi viện?”


Dư Nhã Thiểm sửng sốt cười một tiếng, rồi bật cười to.


“Tôi đã nói rồi, giữ lại cái chỗ rách nát như vậy còn có tác dụng gì? Tôi đang giúp bọn họ đấy.”


“Đốt sạch sẽ rồi, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”


Nói xong, cô ta liếc nhìn An Diệc Diệp, tiếng cười càng trở nên kỳ quái.


“Nếu tôi không đốt, sao cô có thể đuổi theo đến đây? Tôi làm sao báo thù?”


Dư Nhã Thiểm bỗng cao giọng, đồng thời dùng sức rút dao găm trong lòng bàn tay An Diệc Diệp ra.


Lòng bàn tay trắng nõn lập tức xuất hiện hai vết thương sâu đến tận xương, máu tươi không ngừng tuôn ra.


An Diệc Diệp đau đến nhíu mày lại.


CHƯƠNG 317


Dư Nhã Thiểm cười nhạt một tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ độc ác.


“Có phải rất ngạc nhiên hay không?”


Cô ta nhấc chân đi tới, tháo khẩu trang trên mặt xuống.


Một vết sẹo thật dài xuất hiện ở trước mắt.


Vắt ngang từ bên trái gương mặt cô ta đến hàm dưới bên phải.


Dù vết thương đã lành, nhưng phía trên lại giống như còn dính máu, thịt rách lòi ra, dữ tợn đáng sợ.


Nhìn cực giống một con sâu, có thể nhúc nhích bất cứ lúc nào.


An Diệc Diệp khó tin nhìn cô ta.


“Không phải cô đã xuất ngoại sao?”


“Hừ.”


Dư Nhã Thiểm cười lạnh một tiếng: “Tôi không làm như vậy, các người thật sẽ bỏ qua cho tôi sao? Tôi không nói như vậy, bây giờ có lẽ tôi cũng đã sớm chết rồi.”


“Hơn nữa, nếu như tôi đi rồi, ai sẽ báo thù cho tôi?”


Cô ta lấy dao găm trong tay Phùng Tấn, đi đến trước mặt An Diệc Diệp.


“Cô đã hủy gương mặt của tôi, trong thời gian này, ngày nào, đêm nào, tôi cũng nghĩ đến chuyện lọc từng miếng da trên người cô xuống.”


“Để cô cũng nếm cảm giác đó.”


Cô ta cười gằn, vết sẹo trên mặt dường như cũng động đậy theo, có vẻ kỳ dị.


Dư Nhã Thiểm dùng mặt dao găm vỗ vỗ lên mặt An Diệc Diệp.


“Cô đoán xem, sau khi tôi rạch nát từng miếng thịt trên mặt cô, Khúc Chấn Sơ sẽ còn thích cô không?”


Nói xong, cô ta lập tức cười điên cuồng.


An Diệc Diệp nhìn cô ta, Dư Nhã Thiểm trước mắt giống hệt người điên.


Cô ta cười một lúc rồi chợt dừng lại, ánh mắt dữ tợn, nâng dao găm trong tay lên, đâm xuống.


An Diệc Diệp nhanh chóng giơ tay lên, một tay bắt được dao găm trong tay cô ta.


Lưỡi đao sắc bén đâm vào lòng bàn tay, máu tươi nhỏ xuống.


Nhưng tay của An Diệc Diệp vẫn không hề động đậy.


Cô nhìn Dư Nhã Thiểm trước mặt, hai mắt đỏ bừng vì phẫn nộ và bi thương.


“Tại sao phải đốt cô nhi viện?”


Dư Nhã Thiểm sửng sốt cười một tiếng, rồi bật cười to.


“Tôi đã nói rồi, giữ lại cái chỗ rách nát như vậy còn có tác dụng gì? Tôi đang giúp bọn họ đấy.”


“Đốt sạch sẽ rồi, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”


Nói xong, cô ta liếc nhìn An Diệc Diệp, tiếng cười càng trở nên kỳ quái.


“Nếu tôi không đốt, sao cô có thể đuổi theo đến đây? Tôi làm sao báo thù?”


Dư Nhã Thiểm bỗng cao giọng, đồng thời dùng sức rút dao găm trong lòng bàn tay An Diệc Diệp ra.


Lòng bàn tay trắng nõn lập tức xuất hiện hai vết thương sâu đến tận xương, máu tươi không ngừng tuôn ra.


An Diệc Diệp đau đến nhíu mày lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK