Người đàn ông đáp: “Giờ dáng vẻ của em giống hệt ba mẹ khi ngăn cản chúng ta ở bên nhau.”
Nguyễn Lê nhíu mày.
“Em chỉ muốn tốt cho con bé.”
An Diệc Diệp vừa đi ra khỏi vườn, trở về phòng khách.
Nhìn thấy người trong phòng khách, cô đang do dự không biết có nên tránh đi thêm một lúc nữa hay không, lại có một giọng nói mượt mà vang lên phía sau.
“Cô chính là người phụ nữ trước kia của Khúc Chấn Sơ?”
Giọng nói này có chút bất mãn và khiêu khích.
An Diệc Diệp quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi lọt vào tầm mắt.
Dáng người của ông ta không được xem là cao, mặc một bộ vest màu xám, cơ thể gầy gò, thậm chí còn hơi còng, lưng cong xuống khiến ông ta trông càng thấp hơn.
Đầu trọc, ánh mắt đục ngầu, còn nở một nụ cười nhạt khiến người ta không mấy vui vẻ.
Ông ta thấy An Diệc Diệp quay đầu lại, quan sát kĩ cô một lượt từ trên xuống dưới, nụ cười nhạt dần trở nên sâu sắc hơn.
An Diệc Diệp nhíu mày vì ánh mắt khác lạ này của ông ta.
“Xin hỏi ông là…”
Ông ta cười, nói: “Nhã Thiểm thường xuyên nhắc với tôi về chuyện của cô.”
Nhã Thiểm?
Dư Nhã Thiểm?
An Diệc Diệp nhìn ông ta với ánh mắt kì lạ.
“Ông họ Vũ?”
Người kia gật đầu.
“Đúng vậy.” Nói xong, ánh mắt đục ngầu lại di chuyển một lượt khắp người An Diệc Diệp.
“Trước khi tôi đến đây, Nhã Thiểm có nói với tôi về cô. Chỉ là không ngờ tới, cô vẫn còn sống…”
An Diệc Diệp nhớ lại, trước kia bà Nguyễn từng nói với cô.
Dư Nhã Thiểm từ bỏ việc tiếp tục bám lấy Khúc Chấn Sơ, đổi sang bám víu một người đàn ông họ Vũ, hơn nữa, sắp tới còn sẽ kết hôn.
Lúc này, cô nhìn người trước mắt mình, có chút không dám tin.
Chẳng lẽ người mà Dư Nhã Thiểm bám vào là người này?
Đang nghĩ vậy, ông ta đã đưa một tấm danh thiếp qua.
“Chào cô, tôi là người nắm quyền nhà họ Vũ, Vũ Thực.”