Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 157


Mặc dù là một câu chuyện ai cũng biết trước nhưng nó lại mới hoàn toàn qua diễn xuất của Mai Ấn Cầm.


Chẳng mấy chốc hoàng tử Mai Ấn Cầm đã vào trong lâu đài.


An Diệc Diệp hồi hộp nằm trên giường, trong lòng đọc thầm lời thoại sắp diễn.


Mai Ấn Cầm đã nói, cảnh hôn lát nữa anh sẽ mượn góc quay để quay cảnh hôn nên cô không phải sợ.


Sau khi được đánh thức, còn phải biểu diễn một điệu nhảy nhưng cũng may Khúc Chấn Sơ đã dạy cô trước đó.


An Diệc Diệp mơ hồ cảm thấy Mai Ấn Cầm đi tới, quỳ xuống bên giường.


Người nằm trên giường nhắm mắt lại, hàng mi cong khẽ run lên vì căng thẳng, giống như một con bướm sẽ sải cánh bất cứ lúc nào.


Cô đội chiếc vương miện pha lê trên đầu, mái tóc xoăn như lụa xõa trên lưng, chiếc váy màu xanh nhạt khiến cô trông như một con búp bê sứ mỏng manh.


Mai Ấn Cầm vươn tay nâng mặt cô lên, vốn định mượn góc quay để diễn cảnh hôn nhưng đột nhiên anh ta lại thay đổi chủ ý.


Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của An Diệc Diệp, không nhịn được từ từ tiến đến gần…


Càng lúc càng gần…


Khán giả dưới sân khấu đều không khỏi đứng lên, ánh mắt chăm chú nhìn động tác của bọn họ.


Đúng lúc này, một tiếng “rầm” vang lên!


Cửa phòng biểu diễn bị đá mở tung ra, có người quay đầu lại, ngược trong ánh sáng là Khúc Chấn Sơ đang đứng ở cửa.


Sắc mặt anh u ám, hung tợn nhìn đám người trên sân khấu.


Dư Nhã Thiểm vừa thấy anh trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo.


“Rốt cục cũng đến rồi!”


Cô ta nhanh chóng đứng lên, đi về phía Khúc Chấn Sơ.


“Anh Chấn Sơ, em…”


Cô ta chưa nói xong, Khúc Chấn Sơ đã ngó lơ, giơ tay đẩy cô ta ra.


Anh sải bước lên sân khấu, trong tiếng nhốn nháo của mọi người, kéo Mai Ấn Cầm ra khỏi An Diệc Diệp.


An Diệc Diệp nhắm mắt đợi rất lâu nhưng mãi vẫn không nghe được lời thoại của Mai Ấn Cầm.


Khán giả dưới sân khấu xôn xao, cô hơi bối rối, vừa định mở mắt ra, một giọng nói trầm thấp giận dữ đột nhiên vang lên bên tai.


Nghiến răng nghiến lợi.


“Cô đang đợi ai hôn cô?”


An Diệc Diệp ngẩn ra.


Khúc Chấn Sơ?


Cô vội vàng mở mắt ra, giây tiếp theo, An Diệc Diệp đã bị đè lên giường, sau đó đã bị người khác ngang ngược bịt kín miệng.


Dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người, Khúc Chấn Sơ đè hai tay An Diệc Diệp, giam cô trên giường.


Ánh đèn rực rỡ chiếu từ trên cao xuống, khung cảnh tuyệt đẹp hệt như đang ở trong một tòa lâu đài.


Chiếc giường gỗ lớn phong cách Châu Âu cổ điển lộng lẫy được che lại bởi một tấm màn mỏng, che lại động tác của An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ, mờ ảo đến mức khiến người ta càng muốn nhìn rõ, càng khơi dậy trí tò mò của họ.


Bên trong phòng biểu diễn rộng lớn với sức chứa năm ngàn người lặng ngắt như tờ.


Mọi người đều tròn mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng thay đổi đột ngột trên sân khấu.


CHƯƠNG 157


Mặc dù là một câu chuyện ai cũng biết trước nhưng nó lại mới hoàn toàn qua diễn xuất của Mai Ấn Cầm.


Chẳng mấy chốc hoàng tử Mai Ấn Cầm đã vào trong lâu đài.


An Diệc Diệp hồi hộp nằm trên giường, trong lòng đọc thầm lời thoại sắp diễn.


Mai Ấn Cầm đã nói, cảnh hôn lát nữa anh sẽ mượn góc quay để quay cảnh hôn nên cô không phải sợ.


Sau khi được đánh thức, còn phải biểu diễn một điệu nhảy nhưng cũng may Khúc Chấn Sơ đã dạy cô trước đó.


An Diệc Diệp mơ hồ cảm thấy Mai Ấn Cầm đi tới, quỳ xuống bên giường.


Người nằm trên giường nhắm mắt lại, hàng mi cong khẽ run lên vì căng thẳng, giống như một con bướm sẽ sải cánh bất cứ lúc nào.


Cô đội chiếc vương miện pha lê trên đầu, mái tóc xoăn như lụa xõa trên lưng, chiếc váy màu xanh nhạt khiến cô trông như một con búp bê sứ mỏng manh.


Mai Ấn Cầm vươn tay nâng mặt cô lên, vốn định mượn góc quay để diễn cảnh hôn nhưng đột nhiên anh ta lại thay đổi chủ ý.


Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của An Diệc Diệp, không nhịn được từ từ tiến đến gần…


Càng lúc càng gần…


Khán giả dưới sân khấu đều không khỏi đứng lên, ánh mắt chăm chú nhìn động tác của bọn họ.


Đúng lúc này, một tiếng “rầm” vang lên!


Cửa phòng biểu diễn bị đá mở tung ra, có người quay đầu lại, ngược trong ánh sáng là Khúc Chấn Sơ đang đứng ở cửa.


Sắc mặt anh u ám, hung tợn nhìn đám người trên sân khấu.


Dư Nhã Thiểm vừa thấy anh trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo.


“Rốt cục cũng đến rồi!”


Cô ta nhanh chóng đứng lên, đi về phía Khúc Chấn Sơ.


“Anh Chấn Sơ, em…”


Cô ta chưa nói xong, Khúc Chấn Sơ đã ngó lơ, giơ tay đẩy cô ta ra.


Anh sải bước lên sân khấu, trong tiếng nhốn nháo của mọi người, kéo Mai Ấn Cầm ra khỏi An Diệc Diệp.


An Diệc Diệp nhắm mắt đợi rất lâu nhưng mãi vẫn không nghe được lời thoại của Mai Ấn Cầm.


Khán giả dưới sân khấu xôn xao, cô hơi bối rối, vừa định mở mắt ra, một giọng nói trầm thấp giận dữ đột nhiên vang lên bên tai.


Nghiến răng nghiến lợi.


“Cô đang đợi ai hôn cô?”


An Diệc Diệp ngẩn ra.


Khúc Chấn Sơ?


Cô vội vàng mở mắt ra, giây tiếp theo, An Diệc Diệp đã bị đè lên giường, sau đó đã bị người khác ngang ngược bịt kín miệng.


Dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người, Khúc Chấn Sơ đè hai tay An Diệc Diệp, giam cô trên giường.


Ánh đèn rực rỡ chiếu từ trên cao xuống, khung cảnh tuyệt đẹp hệt như đang ở trong một tòa lâu đài.


Chiếc giường gỗ lớn phong cách Châu Âu cổ điển lộng lẫy được che lại bởi một tấm màn mỏng, che lại động tác của An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ, mờ ảo đến mức khiến người ta càng muốn nhìn rõ, càng khơi dậy trí tò mò của họ.


Bên trong phòng biểu diễn rộng lớn với sức chứa năm ngàn người lặng ngắt như tờ.


Mọi người đều tròn mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng thay đổi đột ngột trên sân khấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK