Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 144


Anh giận dữ đến mức gương mặt cũng méo mó đi, anh đạp mạnh lên cửa xe.


Cửa xe vốn đang mở hờ, bị anh đá mạnh một cái va vào xe, rồi lại bật trở lại, để lại một vết lõm lớn.


An Diệc Diệp sợ hãi run rẩy, e dè mở lớn mắt nhìn anh, cô chỉ sợ Khúc Chấn Sơ đột ngột phát tiết lên người mình.


“Khúc Diên Nghị nói anh cũng sẽ tới.”


Khúc Chấn Sơ ngơ ra, sắc mặt cứng nhắc, giọng nói bất giác dịu đi.


“Khúc Diên Nghị nói! Cậu ta nói là cô tin à? Tôi nói thì cô coi như gió thoảng qua tai sao?”


An Diệc Diệp thấy anh lại giơ chân lên, còn tưởng rằng anh lại lên cơn giận, vội lùi về phía sau.


“Anh đừng… ưm…”


Cánh tay va vào ghế, An Diệc Diệp đau đớn nhíu mày.


Khúc Chấn Sơ giật mình, vội cúi người xuống.


“Bà ta đánh cô sao?”


An Diệc Diệp khẽ gật đầu.


“Bị đánh bằng quạt một cái.”


Sắc mặt Khúc Chấn Sơ trầm xuống.


“Bà ta đánh cô, cô không biết tránh đi sao?”


“Tôi…”


An Diệc Diệp chưa kịp giải thích, Khúc Chấn Sơ lại nổi giận đùng đùng nói: “Không tránh được không biết đánh trả sao?”


“Nhưng bà ta là…”


“Sao phải quan tâm bà ta là ai!”


Khúc Chấn Sơ tức giận lên xe, đóng cửa “ầm” một tiếng, giẫm mạnh chân ga.


An Diệc Diệp theo quán tính suýt văng khỏi ghế, Khúc Chấn Sơ đi chậm lại, giọng nói càng lớn hơn.


“Không biết thắt dây an toàn sao? Thầy giáo dạy cô như thế nào vậy?”


An Diệc Diệp vội thắt dây an toàn vào, nhưng lần này Khúc Chấn Sơ lại không tăng tốc, giữ tốc độ vô cùng ổn định về đến biệt thự.


Xuống xe, anh lập tức kéo An Diệc Diệp lên tầng, dặn dò quản gia mang thuốc lên.


An Diệc Diệp bị kéo thẳng vào trong phòng ngủ.


Khúc Chấn Sơ chỉ lên giường.


“Ngồi xuống cho tôi!”


Anh nói gì, An Diệc Diệp làm theo đó.


Trong đầu cô không ngừng xuất hiện cảnh tượng Khúc Chấn Sơ đạp lõm cửa xe, nếu anh tức giận lên mà đạp cô, có lẽ cô sẽ bị đạp gãy xương mất.


Khúc Chấn Sơ trừng mắt nhìn cô.


“Cởi áo ra!”


Quản gia vừa cầm thuốc lên đến cửa, định gõ cửa thì nghe thấy câu nói này, ông lập tức dừng tay lại.


Ông không khỏi trừng lớn mắt, nhìn cánh cửa.


Từ bao giờ cậu chủ và thiếu phu nhân lại phát triển nhanh đến như vậy?


Bây giờ vào đó có phải là không được thích hợp lắm hay không?


CHƯƠNG 144


Anh giận dữ đến mức gương mặt cũng méo mó đi, anh đạp mạnh lên cửa xe.


Cửa xe vốn đang mở hờ, bị anh đá mạnh một cái va vào xe, rồi lại bật trở lại, để lại một vết lõm lớn.


An Diệc Diệp sợ hãi run rẩy, e dè mở lớn mắt nhìn anh, cô chỉ sợ Khúc Chấn Sơ đột ngột phát tiết lên người mình.


“Khúc Diên Nghị nói anh cũng sẽ tới.”


Khúc Chấn Sơ ngơ ra, sắc mặt cứng nhắc, giọng nói bất giác dịu đi.


“Khúc Diên Nghị nói! Cậu ta nói là cô tin à? Tôi nói thì cô coi như gió thoảng qua tai sao?”


An Diệc Diệp thấy anh lại giơ chân lên, còn tưởng rằng anh lại lên cơn giận, vội lùi về phía sau.


“Anh đừng… ưm…”


Cánh tay va vào ghế, An Diệc Diệp đau đớn nhíu mày.


Khúc Chấn Sơ giật mình, vội cúi người xuống.


“Bà ta đánh cô sao?”


An Diệc Diệp khẽ gật đầu.


“Bị đánh bằng quạt một cái.”


Sắc mặt Khúc Chấn Sơ trầm xuống.


“Bà ta đánh cô, cô không biết tránh đi sao?”


“Tôi…”


An Diệc Diệp chưa kịp giải thích, Khúc Chấn Sơ lại nổi giận đùng đùng nói: “Không tránh được không biết đánh trả sao?”


“Nhưng bà ta là…”


“Sao phải quan tâm bà ta là ai!”


Khúc Chấn Sơ tức giận lên xe, đóng cửa “ầm” một tiếng, giẫm mạnh chân ga.


An Diệc Diệp theo quán tính suýt văng khỏi ghế, Khúc Chấn Sơ đi chậm lại, giọng nói càng lớn hơn.


“Không biết thắt dây an toàn sao? Thầy giáo dạy cô như thế nào vậy?”


An Diệc Diệp vội thắt dây an toàn vào, nhưng lần này Khúc Chấn Sơ lại không tăng tốc, giữ tốc độ vô cùng ổn định về đến biệt thự.


Xuống xe, anh lập tức kéo An Diệc Diệp lên tầng, dặn dò quản gia mang thuốc lên.


An Diệc Diệp bị kéo thẳng vào trong phòng ngủ.


Khúc Chấn Sơ chỉ lên giường.


“Ngồi xuống cho tôi!”


Anh nói gì, An Diệc Diệp làm theo đó.


Trong đầu cô không ngừng xuất hiện cảnh tượng Khúc Chấn Sơ đạp lõm cửa xe, nếu anh tức giận lên mà đạp cô, có lẽ cô sẽ bị đạp gãy xương mất.


Khúc Chấn Sơ trừng mắt nhìn cô.


“Cởi áo ra!”


Quản gia vừa cầm thuốc lên đến cửa, định gõ cửa thì nghe thấy câu nói này, ông lập tức dừng tay lại.


Ông không khỏi trừng lớn mắt, nhìn cánh cửa.


Từ bao giờ cậu chủ và thiếu phu nhân lại phát triển nhanh đến như vậy?


Bây giờ vào đó có phải là không được thích hợp lắm hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK