An Diệc Diệp nhìn anh.
“Nhưng tôi cứ muốn nói chuyện với người khác đấy.”
Khúc Chấn Sơ như là vô cùng khổ sở, nhíu mày lại.
An Diệc Diệp lại đếm cho anh từng người một.
“Ông Trương, ông Bành, còn có những người làm việc cùng, quản gia Thẩm Bình và cả anh Will ban nãy nữa…”
Cô càng nói, sắc mặt Khúc Chấn Sơ càng đen đi.
“Đừng nói nữa.”
An Diệc Diệp nhìn anh, vội im bặt lại.
Rất rõ ràng, Khúc Chấn Sơ đang tức giận.
Anh lạnh lùng nói: “Ông Trương, ông Bành, quản gia đều được, Will không được.”
“Nhưng anh ta muốn quyên tặng đồ cổ cho viện bảo tàng.”
Khúc Chấn Sơ nói thẳng: “Viện bảo tàng có nhiều người như vậy, bảo ông Bành nói chuyện với anh ta.”
“Vậy sao được? Sao có thể để thầy bàn bạc trong khi trò nghỉ ngơi được.”
Khúc Chấn Sơ đen mặt đi, đành phải thỏa hiệp.
“Khi nào thì gặp? Anh đi với em.”
An Diệc Diệp không trả lời, mà nói: “Anh còn chưa nói với tôi tại sao anh lại không cho tôi nói chuyện với người khác đâu.”
“Anh không thích, nên là không được.”
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Anh cũng ích kỉ, ngang ngược quá rồi đấy.”
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nói: “Anh ích kỉ, ngang ngược thế đấy.”
An Diệc Diệp không biết Khúc Chấn Sơ còn có một mặt trẻ con như vậy, mắt chữ A miệng chữ O nhìn anh.
Một lúc sau mới quay đầu qua, nói: “Đây không phải việc tôi có thể kiểm soát, nếu thầy Bành ra lệnh, tôi vẫn phải tiếp đãi anh Will, huống chi anh ta là người tốt, không giống Vũ Thực.”
Khúc Chấn Sơ bất mãn, giọng điệu như đang dạy dỗ một đứa trẻ.
“Người xấu sẽ viết hai chữ người xấu lên mặt mình sao?”
“Có phải anh cho rằng đàn ông trên toàn thế giới đều là người xấu đúng không?”
Khúc Chấn Sơ nói: “Đúng vậy!”
An Diệc Diệp nhíu mày nhìn anh.
“Anh cũng vậy?”