Xem ra không cần bà tác hợp, hai người đã làm quen nhau trước rồi.
Bà quay người, chuẩn bị rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Sau đó, bà liền nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đứng cách đó không xa.
Sắc mặt anh vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn chằm chằm An Diệc Diệp và Will, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt kia như bà Nguyễn, anh mới bớt chút thái độ của mình lại, quay đầu qua, không chút sợ hãi nhìn vào mắt bà Nguyễn.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, như đang tóe lửa.
Một lúc sau, bà Nguyễn mới thu tầm mắt lại, quay người rời đi.
Mà Khúc Chấn Sơ vẫn cứ bất động, nhìn chằm chằm nơi cách đó không xa, An Diệc Diệp và Will đã bắt đầu nói chuyện với nhau, ánh mắt anh trầm được ánh mắt của Khúc Chấn Sơ, vừa nói chuyện với Will, vừa đi đến bên cửa sổ.
“Will, tiếng nước Q của anh tốt lắm, không giống như mới đến đây lần đầu.”
Will vui vẻ nở nụ cười.
“Tôi rất thích văn hóa Nước Q, rất lâu trước kia đã muốn đến đây du lịch rồi, có điều khi trước người nhà vẫn luôn không đồng ý, chỉ sau khi tiếp nhận tước vị, thì tôi mới có cơ hội đến đây.”
“Anh đến đây để du lịch sao?”
“Không.”
Will lắc đầu.
“Thực sự không giấu gì cô, lần này tôi đến đây là để thu hồi phần sản nghiệp của gia tộc.”
An Diệc Diệp tò mò nhìn anh ta, có chút không hiểu.
Will xua tay nói: “Không phải sản nghiệp lớn gì cả, chỉ là rất lâu trước kia, tổ tiên của tôi từng đến các nước phương Đông rồi để lại một số thứ ở đây, sau đó rời đi vội vàng, tôi mới muốn trở lại xem xem sao.”
Nói chuyện một lúc, An Diệc Diệp mới biết hóa ra Will là một công tước nước Anh.
Khoảng thời gian trước mới thừa kế tước vị, sau đó đã đến đây.
Anh ta vừa nghe nói An Diệc Diệp giỏi về phục chế đồ cổ liền vui mừng trợn tròn mắt.
“Trời ạ, tôi thích nhất là những món đồ cổ của Nước Q, thực ra, năm đó ông nội tôi đã mang đi một vài thứ từ bên này, lần này tôi tới đây là để trả lại những món đồ cổ đó cho đất nước của cô.”
An Diệc Diệp nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn anh ta.
Không ngờ Will đến đây lại là vì mục đích này!
Bây giờ trên quốc tế có rất nhiều người giữ văn vật của Nước Q đều liên tục trả những món đồ trong tay về mà không cần đền đáp, thật ra có không ít những thứ đá quý đều được thu về viện bảo tàng.
Nhưng không ngờ, Will cũng làm như vậy, An Diệc Diệp không khỏi có cái nhìn khác về anh ta.
Will như chợt nhớ ra điều gì đó, chợt quay đầu lại, bàn tay bất giác kéo lấy cô.
“Đúng rồi, nếu cô đã là chuyên gia phục chế đồ cổ, vậy thì chắc chắn cô quen không ít người trong viện bảo tàng đâu nhỉ? Thật ra đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được viện bảo tàng thích hợp, nếu cô có thể làm trung gian dẫn đường thì sẽ tiện hơn nhiều.”
Chuyện như vậy, sao An Diệc Diệp có thể từ chối cho được?
Cô gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi có thể giúp anh. Thầy dạy tôi phục chế đồ cổ từng làm ở viện bảo tàng Hoàng Cung, có lẽ có thể liên hệ được với bên đó, thu thẳng vào trong viện bảo tàng luôn.”
Ánh mắt Will sáng rực nhìn cô.