Chiết Lam nghe lời nói rõ ràng mạch lạc của anh ta, khẽ híp mắt lại.
Có vấn đề!
Chắc chắn có vấn đề!
Anh ta không nói gì nữa, vội chạy ra ngoài.
Bọn họ vừa rời đi, người trong bệnh viện cũng dần dần tản ra, y tá và bác sĩ nhìn nhau, chậm rãi rời khỏi đại sảnh bệnh viện.
Hai người đi ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.
Sau ba hồi chuông có người nhấc máy.
“Bà chủ, bọn họ đã đến tìm rồi, mọi thứ đều nói theo yêu cầu của bà.”
“Không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ không nói ra thân phận của bà, mong bà yên tâm.”
Nói xong, anh ta mới cúp máy, chậm rãi thở phào một hơi, quay người đi vào bệnh viện.
Mà lúc này, cuối cùng Chiết Lam cũng tìm thấy Khúc Chấn Sơ ngồi ở bên ngoài.
Anh ngồi dưới đất, ánh mắt ngơ ngác, giống như một đứa bé lạc đường.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ như vỡ vụn, giống trái tim của anh.
Chiết Lam bước tới.
“Cậu chủ.”
Anh ta gọi một tiếng, không biết Khúc Chấn Sơ có nghe thấy hay không.
Một lúc lâu sau, Khúc Chấn Sơ mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh không có tiêu cự, dần dần tập trung về một điểm, nhìn Chiết Lam.
Khúc Chấn Sơ khẽ nói: “Cô ấy vẫn chưa chết, có đúng không?”
Chiết Lam nghĩ một lúc, chậm rãi nói: “Cậu chủ, người của bệnh viện này có vấn đề.”
Khúc Chấn Sơ lại ngơ ngác nhìn anh ta.
Lúc biết An Diệc Diệp xảy ra chuyện, anh đã mất năng lực suy nghĩ mọi chuyện rồi.
Chiết Lam thở dài một hơi, nói tiếp: “Thái độ của những người đó có gì đó không ổn, như là đã sớm kế hoạch hết mọi chuyện vậy.”
Anh ta nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy sai.
“Bác sĩ và y tá đó nhìn cũng có gì đó không đúng, có lẽ là có âm mưu gì đó trong chuyện này.”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ hơi sáng lên, nhìn Khúc Chấn Sơ.
Một lúc sau, như là mới hiểu ra những lời Chiết Lam nói.
Giọng nói của anh rất nhẹ, như là đánh vỡ thứ gì đó.
“Ý cậu là, An Diệc Diệp vẫn chưa chết?”