CHƯƠNG 295
Ông cụ Bành sa sầm mặt, tức giận nói: “Dù cô không biết phục chế cũng đừng khiến chiếc bình nát hơn trước chứ!”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô liếc mắt nhìn, cảm thấy chiếc bình này hơi quen mắt.
“Chiếc bình này… không phải là chiếc bình sứ Thanh Hoa Quan Diêu đời Tống mà mấy ngày trước tôi đưa đến sửa đấy chứ?”
Ông ta xông lên, cầm một mảnh vỡ trong đó lên xem, hoa văn bên trên quả thật giống nhau như đúc.
“Việc này…”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô đột nhiên quay đầu lại nhìn ông cụ Bành.
“Ông Bành, chuyện gì thế này?”
Tiêu Nhĩ Giai đứng ngoài cửa sổ khoái trá xem cuộc đối thoại của ba người ở bên trong, thưởng thức dáng vẻ quẫn bách của An Diệc Diệp lúc này.
Đây chính là hậu quả khi đối nghịch với cô ta!
Ông cụ Bành cau mày không nói gì.
Ông cụ hai nhà họ Ngô chuyển hướng sang An Diệc Diệp.
“Mợ Khúc, chuyện này là sao? Không phải người khác nói cô biết phục chế sao? Cô không bằng lòng sửa thì thôi đi, tại sao còn muốn đập nát nữa chứ?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Trước khi tôi đi gọi mọi người, bình hoa này vẫn còn tốt lắm.”
Cô nhìn xung quanh một vòng, thấy vị trí của mấy món đồ trên bàn hình như bị thay đổi.
Hơn nữa lúc nãy khi cô mở cửa, khóa cửa cũng có vấn đề.
“Nhất định có người đã vào đây đập vỡ bình hoa.”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô cười mỉa mai, nhưng hoàn toàn không tin.
“Không phải nơi này chỉ có cô và ông Bành mới có thể vào sao? Mấy ngày nay ông Bành cũng không tới đây, có ai nhìn thấy cô đã phục chế xong chiếc bình này không?”
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Quả thật không có…”
“Vậy cô còn gì để nói?”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô đau lòng nhìn mảnh vỡ trong hộp nói: “Đây là bình hoa mà tôi đã tốn hai mươi mốt tỷ mới mua được, cô tính thế nào thì tính đi!”
“Hai mươi mốt tỷ?”
An Diệc Diệp không nhịn được trợn to hai mắt, liếc nhìn ông cụ Bành.
Qua quan sát mấy ngày nay của cô, dù nhìn thế nào thì chiếc bình này cũng không khác gì những chiếc bình thông thường được bày bán trong cửa hàng.
Làm sao có giá hai mươi mốt tỷ được?
Nhưng ông cụ Bành nghe ông chủ lớn nhà họ Ngô nói vậy cũng chẳng phản bác gì.
An Diệc Diệp nhíu mày lại, suy nghĩ hồi lâu.
“Ông Ngô, ông mua bình hoa này ở đâu?”
“Sao thế? Cô muốn mua một cái giống hệt đền cho tôi à? Tôi nói cho cô biết đây là chiếc bình cuối cùng rồi!”
CHƯƠNG 295
Ông cụ Bành sa sầm mặt, tức giận nói: “Dù cô không biết phục chế cũng đừng khiến chiếc bình nát hơn trước chứ!”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô liếc mắt nhìn, cảm thấy chiếc bình này hơi quen mắt.
“Chiếc bình này… không phải là chiếc bình sứ Thanh Hoa Quan Diêu đời Tống mà mấy ngày trước tôi đưa đến sửa đấy chứ?”
Ông ta xông lên, cầm một mảnh vỡ trong đó lên xem, hoa văn bên trên quả thật giống nhau như đúc.
“Việc này…”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô đột nhiên quay đầu lại nhìn ông cụ Bành.
“Ông Bành, chuyện gì thế này?”
Tiêu Nhĩ Giai đứng ngoài cửa sổ khoái trá xem cuộc đối thoại của ba người ở bên trong, thưởng thức dáng vẻ quẫn bách của An Diệc Diệp lúc này.
Đây chính là hậu quả khi đối nghịch với cô ta!
Ông cụ Bành cau mày không nói gì.
Ông cụ hai nhà họ Ngô chuyển hướng sang An Diệc Diệp.
“Mợ Khúc, chuyện này là sao? Không phải người khác nói cô biết phục chế sao? Cô không bằng lòng sửa thì thôi đi, tại sao còn muốn đập nát nữa chứ?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Trước khi tôi đi gọi mọi người, bình hoa này vẫn còn tốt lắm.”
Cô nhìn xung quanh một vòng, thấy vị trí của mấy món đồ trên bàn hình như bị thay đổi.
Hơn nữa lúc nãy khi cô mở cửa, khóa cửa cũng có vấn đề.
“Nhất định có người đã vào đây đập vỡ bình hoa.”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô cười mỉa mai, nhưng hoàn toàn không tin.
“Không phải nơi này chỉ có cô và ông Bành mới có thể vào sao? Mấy ngày nay ông Bành cũng không tới đây, có ai nhìn thấy cô đã phục chế xong chiếc bình này không?”
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Quả thật không có…”
“Vậy cô còn gì để nói?”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô đau lòng nhìn mảnh vỡ trong hộp nói: “Đây là bình hoa mà tôi đã tốn hai mươi mốt tỷ mới mua được, cô tính thế nào thì tính đi!”
“Hai mươi mốt tỷ?”
An Diệc Diệp không nhịn được trợn to hai mắt, liếc nhìn ông cụ Bành.
Qua quan sát mấy ngày nay của cô, dù nhìn thế nào thì chiếc bình này cũng không khác gì những chiếc bình thông thường được bày bán trong cửa hàng.
Làm sao có giá hai mươi mốt tỷ được?
Nhưng ông cụ Bành nghe ông chủ lớn nhà họ Ngô nói vậy cũng chẳng phản bác gì.
An Diệc Diệp nhíu mày lại, suy nghĩ hồi lâu.
“Ông Ngô, ông mua bình hoa này ở đâu?”
“Sao thế? Cô muốn mua một cái giống hệt đền cho tôi à? Tôi nói cho cô biết đây là chiếc bình cuối cùng rồi!”