Dùng toàn lực để tìm ra An Diệc Diệp.
Lúc này.
Phùng Tấn đã lái xe đến bờ biển ở ngoại thành.
Tiêu Nhĩ Giai đứng trên vách đá, cúi đầu xuống nhìn liền thấy được mặt biển phía dưới.
Sóng biển cuộn trào, không ngừng đánh vào vách đá, phát ra những âm thanh nặng nề.
Cô ta nhìn vậy, hài lòng nói: “Đây đúng là một nơi tốt để tự sát, anh đưa cô ta qua đây đi.”
Phùng Tấn gật đầu, quay người mở cửa xe, thấy An Diệc Diệp nằm ở ghế sau, hai mắt nhắm chặt, vẫn chưa tỉnh dậy.
Anh ta do dự mất một giây, nhưng ánh mắt liền trở nên kiên quyết.
“Tôi đã bảo cô rời đi trước rồi, là do cô không muốn thôi.”
Nói xong, anh ta vươn tay, nhấc An Diệc Diệp lên, dìu cô đi về phía vách đá.
An Diệc Diệp cảm giác cơ thể mình khẽ lắc lư, ý thức dần dần trở về.
Cô nhíu mày, cảm thấy đầu óc choáng váng, cả thế giới như đang dao động.
Có tiếng “ầm ầm” vang lên bên tai, còn có tiếng ai đó đang nói chuyện.
Cô dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng mới hơi hé mắt ra được.
Ngay sau đó, cô liền nhìn thấy gương mặt của Tiêu Nhĩ Giai.
Cô run rẩy, ý thức vốn đang hỗn loạn chợt rõ ràng hơn đôi chút.
Bọn họ muốn làm gì?
Câu hỏi này vừa xuất hiện, ngay sau đó, Tiêu Nhĩ Giai liền nói: “Ném cô ta xuống, trước hết xử lí sạch dấu vân tay đã trên người, còn có cả dấu chân ở nơi này, đừng để người khác phát hiện ra sơ hở.”
Nói xong, cô ta giơ tay ra nhấc đầu An Diệc Diệp lên, nở nụ cười dữ tợn.
“Phải khiến tất cả mọi người đều tưởng rằng, vì bị Khúc Chấn Sơ vất bỏ nên cô ta mới nhảy xuống biển tự vẫn.”
Nghe thấy câu nói này, trái tim An Diệc Diệp lập tức run lên.
Không ngờ Tiêu Nhĩ Giai lại muốn giết cô!
Phùng Tấn kéo cô rất chặt, chỉ cần cô khẽ cử động, anh ta sẽ phát hiện ra ngay.
Nhịp tim của cô tăng nhanh, tuy đã nhắm mắt, nhưng suy nghĩ vẫn không ngừng xoay chuyển, muốn tìm một cơ hội để trốn thoát.
Một lúc sau, anh ta mới khẽ nhướng mắt lên xem xét.