Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 262


Người quản lý sốt ruột đứng, mặt nhăn mày nhó trông rất khổ sở.


“Vốn dĩ hai ngày nữa là có thể làm đại diện quảng cáo cho một nhãn hàng quốc tế, nếu bởi vì sự kiện lần này mà mất đi cơ hội, thì không còn lần sau nữa đâu.”


Mai Ấn Cầm cũng cau mày.


Anh ta cũng muốn tận dụng cơ hội quảng cáo này và đợi sau khi công khai mọi chuyện sẽ cùng An Diệc Diệp ra nước ngoài.


“Không thể ém tin tức xuống sao?”


“Muộn rồi, đối phương cố tình chọn lúc nửa đêm để tung tin khiến chúng ta trở tay không kịp, bây giờ lời đồn bay khắp nơi, cậu bảo tôi ém chỗ nào?”


Người quản lý ủ ê suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể lên tiếng thanh minh mà thôi, tốt nhất là có thể tìm được mợ Khúc, bảo cô ấy cũng ra mặt giải thích, đến đó là hết cách rồi.’


Đang nói, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng làm việc.


Một người trông giống trợ lý thò đầu vào, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.


“Anh Khiêm ơi, bà Nguyễn đó sắp đến rồi.”


Người quản lý được gọi là anh Khiêm cùng Mai Ấn Cầm đồng thời nghiêm mặt liếc nhìn nhau.


“Tôi biết rồi, tôi sẽ sang đó ngay.”


Anh Khiêm phẩy tay rồi vội vàng sửa sang lại quần áo.


Bình thường anh ta đã quen với việc mặc áo phông, nhưng lúc này khoác thêm một bộ vest bên ngoài, trông rất long trọng.


Mai Ấn Cầm nhíu mày nói: “Sao bà Nguyễn lại đến đây?”


Anh Khiêm vừa mặc quần áo, vừa nói: “Người đứng đầu nhà họ Nguyễn thế hệ trước vừa mới qua đời, cậu không biết sao? Bây giờ người đứng đầu của nhà đó là bà Nguyễn.”


Điện ảnh Hoàn Thái chỉ là một trong nhiều ngành công nghiệp mà nhà họ Nguyễn đầu tư vào, nếu đằng sau không có một chỗ dựa vững chắc như vậy thì sao có thể phát triển nhanh đến mức bây giờ đã trở thành cánh chim đầu đàn trong giới chứ?


Là một trong ba dòng họ lớn, nhà họ Nguyễn không bị sa sút, chỉ còn lại vỏ bọc bên ngoài chứ thực chất chỉ là miệng cọp gan thỏ như nhà họ Khúc.


Dưới sự quản lý của mấy đời, cơ nghiệp trong tay nhà họ Nguyễn cực lớn đến không thể tưởng tượng nổi, bọn họ mở rộng sản nghiệp khắp nơi, cắm rễ sâu và rộng, hầu như không có ngành nghề nào mà họ không nhúng tay vào.


Chẳng qua, nhà họ Nguyễn không phô trương như nhà họ Khúc, cũng không muốn lộ diện trước mặt mọi người, nhưng chỉ cần nhắc tới tên có ai mà không e ngại?


Là một sản nghiệp trực thuộc nhà họ Nguyễn nên đương nhiên người của điện ảnh Hoàn Thái đều không dám lề mề chậm chạp.


Anh Khiêm vội vàng dẫn theo Mai Ấn Cầm rời văn phòng, vừa mới đến trước cửa thang máy.


Cũng lúc cửa thang máy mở ra và có một người mặc váy đen dài đứng bên trong.


Anh Khiêm thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn, sắc mặt trở nên nghiêm túc.


“Bà Nguyễn.”


Một người thường ngày tuỳ tiện như anh ta lúc này lại cúi đầu một cách kính cẩn.


Mai Ấn Cầm chỉ nghe nói về bà Nguyễn chứ chưa gặp mặt nên cũng lặng lẽ ngước mắt nhìn một cái.


Hai vệ sĩ đứng ở hai bên thang máy, bà Nguyễn mặc đồ đen, trên tay đeo găng tay ren màu đen, nửa khuôn mặt được che bởi tấm màn che của chiếc mũ gạc màu đen.


Bà ta vừa xuất hiện, nháy mắt chung quanh dường như im lặng hẳn đi.


Bà Nguyễn chưa đến bốn mươi, phong thái toát lên từ bà ta không thua kém bất kỳ người nào của các dòng họ lớn khác.


CHƯƠNG 262


Người quản lý sốt ruột đứng, mặt nhăn mày nhó trông rất khổ sở.


“Vốn dĩ hai ngày nữa là có thể làm đại diện quảng cáo cho một nhãn hàng quốc tế, nếu bởi vì sự kiện lần này mà mất đi cơ hội, thì không còn lần sau nữa đâu.”


Mai Ấn Cầm cũng cau mày.


Anh ta cũng muốn tận dụng cơ hội quảng cáo này và đợi sau khi công khai mọi chuyện sẽ cùng An Diệc Diệp ra nước ngoài.


“Không thể ém tin tức xuống sao?”


“Muộn rồi, đối phương cố tình chọn lúc nửa đêm để tung tin khiến chúng ta trở tay không kịp, bây giờ lời đồn bay khắp nơi, cậu bảo tôi ém chỗ nào?”


Người quản lý ủ ê suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể lên tiếng thanh minh mà thôi, tốt nhất là có thể tìm được mợ Khúc, bảo cô ấy cũng ra mặt giải thích, đến đó là hết cách rồi.’


Đang nói, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng làm việc.


Một người trông giống trợ lý thò đầu vào, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.


“Anh Khiêm ơi, bà Nguyễn đó sắp đến rồi.”


Người quản lý được gọi là anh Khiêm cùng Mai Ấn Cầm đồng thời nghiêm mặt liếc nhìn nhau.


“Tôi biết rồi, tôi sẽ sang đó ngay.”


Anh Khiêm phẩy tay rồi vội vàng sửa sang lại quần áo.


Bình thường anh ta đã quen với việc mặc áo phông, nhưng lúc này khoác thêm một bộ vest bên ngoài, trông rất long trọng.


Mai Ấn Cầm nhíu mày nói: “Sao bà Nguyễn lại đến đây?”


Anh Khiêm vừa mặc quần áo, vừa nói: “Người đứng đầu nhà họ Nguyễn thế hệ trước vừa mới qua đời, cậu không biết sao? Bây giờ người đứng đầu của nhà đó là bà Nguyễn.”


Điện ảnh Hoàn Thái chỉ là một trong nhiều ngành công nghiệp mà nhà họ Nguyễn đầu tư vào, nếu đằng sau không có một chỗ dựa vững chắc như vậy thì sao có thể phát triển nhanh đến mức bây giờ đã trở thành cánh chim đầu đàn trong giới chứ?


Là một trong ba dòng họ lớn, nhà họ Nguyễn không bị sa sút, chỉ còn lại vỏ bọc bên ngoài chứ thực chất chỉ là miệng cọp gan thỏ như nhà họ Khúc.


Dưới sự quản lý của mấy đời, cơ nghiệp trong tay nhà họ Nguyễn cực lớn đến không thể tưởng tượng nổi, bọn họ mở rộng sản nghiệp khắp nơi, cắm rễ sâu và rộng, hầu như không có ngành nghề nào mà họ không nhúng tay vào.


Chẳng qua, nhà họ Nguyễn không phô trương như nhà họ Khúc, cũng không muốn lộ diện trước mặt mọi người, nhưng chỉ cần nhắc tới tên có ai mà không e ngại?


Là một sản nghiệp trực thuộc nhà họ Nguyễn nên đương nhiên người của điện ảnh Hoàn Thái đều không dám lề mề chậm chạp.


Anh Khiêm vội vàng dẫn theo Mai Ấn Cầm rời văn phòng, vừa mới đến trước cửa thang máy.


Cũng lúc cửa thang máy mở ra và có một người mặc váy đen dài đứng bên trong.


Anh Khiêm thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn, sắc mặt trở nên nghiêm túc.


“Bà Nguyễn.”


Một người thường ngày tuỳ tiện như anh ta lúc này lại cúi đầu một cách kính cẩn.


Mai Ấn Cầm chỉ nghe nói về bà Nguyễn chứ chưa gặp mặt nên cũng lặng lẽ ngước mắt nhìn một cái.


Hai vệ sĩ đứng ở hai bên thang máy, bà Nguyễn mặc đồ đen, trên tay đeo găng tay ren màu đen, nửa khuôn mặt được che bởi tấm màn che của chiếc mũ gạc màu đen.


Bà ta vừa xuất hiện, nháy mắt chung quanh dường như im lặng hẳn đi.


Bà Nguyễn chưa đến bốn mươi, phong thái toát lên từ bà ta không thua kém bất kỳ người nào của các dòng họ lớn khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK