Y tá khó xử nhìn anh, do dự một lúc mới chậm rãi nói.
“Thưa anh, anh tới muộn rồi.”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô ta.
“Ý cô là sao…”
Y tá nói: “Mấy ngày trước quả thực có một cô gái tên là An Diệc Diệp được đưa vào đây, nhưng ngày hôm đó cô ấy nhập viện thì đã không thể cứu chữa được nữa rồi.”
Khúc Chấn Sơ chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung một tiếng.
Anh trừng lớn mắt, đôi mắt đỏ rực như ma quỷ mới bò ra từ địa ngục!
Giây phút đó, anh như nhìn thấy Thượng đế đang hủy diệt từng chút hi vọng của anh.
“Không thể nào!”
Anh hét lên một tiếng.
“Cô lừa tôi! Sao cô ấy có thể chết được? Rõ ràng cô ấy đã được cứu lên rồi, rõ ràng đã được đưa vào viện rồi!”
“Thưa anh, mong anh bình tĩnh một chút, nếu anh không tin, tôi có thể bảo bác sĩ cấp cứu ngày hôm đó đến nói chuyện với anh. Quả thực là vào ngày nhập viện thì cô An đã qua đời rồi.”
Ầm!
Khúc Chấn Sơ đấm lên bàn, mặt bàn bị anh đấm nứt ra!
“Tôi không tin!”
Anh lùi về sau một bước, lắc lắc đầu, ánh mắt có chút ngơ ngác.
“Không thể nào! Cô ấy đã được đưa vào bệnh viện rồi, sao có thể chết được? Mấy người đang lừa tôi!”
Y tá nhìn anh nhưng không giải thích, mà gọi một bác sĩ tới.
“Bác sĩ Trần, anh ói xem, cô gái được đưa vào viện ba ngày trước, bây giờ như thế nào rồi?”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy giọng nói này, chợt quay người lại nắm lấy tay của bác sĩ kia, ánh mắt lóe lên tia hi vọng.
“Nói tôi nghe, cô ấy còn sống, cô ấy nhất định phải còn sống, cô ấy không thể nào xảy ra chuyện được… cầu xin anh…”
Nói đến cuối cùng, giọng nói của anh còn kèm tiếng nức nở.
Người đàn ông to cao gần một mét chín, cao lớn như một ngọn núi đứng giữa đám đông.
Anh máu lạnh.
Anh vô tình.
Anh là ma quỷ trong truyền thuyết, chính tay giết chết người thân.
Lúc này, anh lại sốt ruột đến mức bật khóc, thấp bé cầu xin.
Bác sĩ nhìn anh một lúc, có chút cảm động.