CHƯƠNG 64
“Không phải! Câu đó không phải cháu nói, là Thẩm Tấn nói! Không phải chuyện của cháu, đừng đuổi cháu!”
Hiệu trưởng Viện hỏi bạn học bên cạnh.
Mấy người bạn học gật đầu, xác định mấy câu đó đều là Thẩm Tấn nói.
Hiệu trưởng Viên lúc này mới đổi giọng.
“Thẩm Tấn! Nhu Tinh không chào đón những người không có kỷ luật, không có đạo đức như vậy! Hiện tại em đã bị đuổi Bây giờ em rời khỏi đây cho tôi!”
Thẩm Tấn mặt xám như tro tàn, hốt hoảng lui về sau.
Cô ta hung ác nhìn về phía Nhạc Minh Hân , muốn cá chết lưới rách!
“Những lời này là em nói, nhưng Nhạc Minh Hân cũng không thoát được có liên quan! Cô ta….”
“Thẩm Tấn! Cô đừng nói nữa! Bây giờ ra ngoài cho tôi!”
Lo lắng cô ta sẽ nói ra những lời không nên nói, Phó hiệu trưởng Nhạc trực tiếp cao giọng ngắt lời cô ta, còn gọi hai bảo vệ đến, lôi cô ta ra ngoài.
Thẩm Tấn không cam lòng, tiếng thét chói tai dần dần đi xa.
Hiệu trưởng Viên lúc này mới thở dài một hơi.
“Ngài Khúc, anh xem như thế đã được chưa?”
Khúc Chấn Sơ cười thản nhiên.
“Tôi đến đây thăm trường học mà thôi, chuyện trong trường các ông tự quyết định đi.”
Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.
Một đám người đi theo phía sau anh, nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Phòng học nháy mắt trống trải, vắng vẻ không tiếng động.
An Diệc Diệp xoay người vừa muốn ngồi xuống, đột nhiên chú ý đến đôi mắt chứa đầy hận ý chiếu thẳng đến mình!
Là Nhạc Minh Hân .
Trong cả một tiết học, An Diệc Diệp đều có thể cảm giác được ánh mắt từ xung quanh phòng học nhìn tới.
Cô như ngồi trên bàn chông suốt một tiết.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, mấy bạn nữ đã đi tới.
“Tiêu Nhĩ Giai , chúng tôi đang bàn nhau đi xem hòa nhạc, cậu có muốn đi cùng không?”
Mấy người cười đặt một tờ rơi ở trước mặt An Diệc Diệp .
Không chờ An Diệc Diệp mở miệng, người còn lại đã mỉm cười giải thích.
“Đúng rồi, cậu vẫn luôn ở nước ngoài không về, chắc không biết ngôi sao này nhỉ? Anh ấy đặc biệt nổi tiếng trong nước đấy!”
An Diệc Diệp cúi đầu nhìn bức ảnh chụp nghiêng trên tờ rơi.
Cho dù bởi vì hiệu quả xử lý làm gương mặt của anh ấy không rõ lắm, nhưng dựa vào nốt ruồi hứng lệ mang tính đặc trưng ở vị trí đuôi mắt kia, cô nhìn sơ qua vẫn nhận ra được.
“Mai Ấn Cầm , tôi biết anh ấy.”
Anh ấy là ngôi sao thích nghi mới mọi hoàn cảnh, tham dự vào rất nhiều lĩnh vực và đang nổi tiếng ở trong nước hiện nay.
Bây giờ anh ấy mới hai mươi ba tuổi đã nhận được rất nhiều giải thưởng lớn của âm nhạc và điện ảnh, thật sự là người chạm tay cũng có thể bỏng.
Quan trọng hơn chính là An Diệc Diệp thật sự quen biết anh ấy.
Nhìn bức ảnh chụp nghiêng trên tờ rơi, cô không khỏi bật cười.
CHƯƠNG 64
“Không phải! Câu đó không phải cháu nói, là Thẩm Tấn nói! Không phải chuyện của cháu, đừng đuổi cháu!”
Hiệu trưởng Viện hỏi bạn học bên cạnh.
Mấy người bạn học gật đầu, xác định mấy câu đó đều là Thẩm Tấn nói.
Hiệu trưởng Viên lúc này mới đổi giọng.
“Thẩm Tấn! Nhu Tinh không chào đón những người không có kỷ luật, không có đạo đức như vậy! Hiện tại em đã bị đuổi Bây giờ em rời khỏi đây cho tôi!”
Thẩm Tấn mặt xám như tro tàn, hốt hoảng lui về sau.
Cô ta hung ác nhìn về phía Nhạc Minh Hân , muốn cá chết lưới rách!
“Những lời này là em nói, nhưng Nhạc Minh Hân cũng không thoát được có liên quan! Cô ta….”
“Thẩm Tấn! Cô đừng nói nữa! Bây giờ ra ngoài cho tôi!”
Lo lắng cô ta sẽ nói ra những lời không nên nói, Phó hiệu trưởng Nhạc trực tiếp cao giọng ngắt lời cô ta, còn gọi hai bảo vệ đến, lôi cô ta ra ngoài.
Thẩm Tấn không cam lòng, tiếng thét chói tai dần dần đi xa.
Hiệu trưởng Viên lúc này mới thở dài một hơi.
“Ngài Khúc, anh xem như thế đã được chưa?”
Khúc Chấn Sơ cười thản nhiên.
“Tôi đến đây thăm trường học mà thôi, chuyện trong trường các ông tự quyết định đi.”
Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.
Một đám người đi theo phía sau anh, nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Phòng học nháy mắt trống trải, vắng vẻ không tiếng động.
An Diệc Diệp xoay người vừa muốn ngồi xuống, đột nhiên chú ý đến đôi mắt chứa đầy hận ý chiếu thẳng đến mình!
Là Nhạc Minh Hân .
Trong cả một tiết học, An Diệc Diệp đều có thể cảm giác được ánh mắt từ xung quanh phòng học nhìn tới.
Cô như ngồi trên bàn chông suốt một tiết.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, mấy bạn nữ đã đi tới.
“Tiêu Nhĩ Giai , chúng tôi đang bàn nhau đi xem hòa nhạc, cậu có muốn đi cùng không?”
Mấy người cười đặt một tờ rơi ở trước mặt An Diệc Diệp .
Không chờ An Diệc Diệp mở miệng, người còn lại đã mỉm cười giải thích.
“Đúng rồi, cậu vẫn luôn ở nước ngoài không về, chắc không biết ngôi sao này nhỉ? Anh ấy đặc biệt nổi tiếng trong nước đấy!”
An Diệc Diệp cúi đầu nhìn bức ảnh chụp nghiêng trên tờ rơi.
Cho dù bởi vì hiệu quả xử lý làm gương mặt của anh ấy không rõ lắm, nhưng dựa vào nốt ruồi hứng lệ mang tính đặc trưng ở vị trí đuôi mắt kia, cô nhìn sơ qua vẫn nhận ra được.
“Mai Ấn Cầm , tôi biết anh ấy.”
Anh ấy là ngôi sao thích nghi mới mọi hoàn cảnh, tham dự vào rất nhiều lĩnh vực và đang nổi tiếng ở trong nước hiện nay.
Bây giờ anh ấy mới hai mươi ba tuổi đã nhận được rất nhiều giải thưởng lớn của âm nhạc và điện ảnh, thật sự là người chạm tay cũng có thể bỏng.
Quan trọng hơn chính là An Diệc Diệp thật sự quen biết anh ấy.
Nhìn bức ảnh chụp nghiêng trên tờ rơi, cô không khỏi bật cười.