Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu nhìn cô.
An Diệc Diệp nhìn thấy ánh mắt của anh, thì nhất thời nghẹn họng, không nói tiếp được.
Cuối cùng Khúc Chấn Sơ cũng gật đầu đáp: “Tôi đồng ý chuyện cô vừa nói.”
Trong đôi mắt sâu thẳm đó hiện lên tia thỏa hiệp chưa bao giờ có, cũng như vẻ dịu dàng và thâm tình mà trước đây cô không nhận ra.
An Diệc Diệp gần như muốn đắm chìm trong đôi mắt này.
Cô khẽ quay đầu, né tránh tầm mắt của anh.
“Cảm ơn anh, ngày mai tôi sẽ bàn bạc với Will.”
Khúc Chấn Sơ gật đầu, nhưng lại khẽ lầm bầm.
“Quả nhiên đặt dưới mí mắt tôi vẫn an toàn nhất.”
An Diệc Diệp nghe xong thì ngừng động tác đứng dậy.
Hôm sau, An Diệc Diệp và Will bàn chuyện liên quan đến công việc.
Vừa biết đối phương đã đồng ý, Will liền gật đầu tán thành.
“Không thành vấn đề, tôi sẽ tặng đồ tới đây trước.”
An Diệc Diệp ngăn cản anh ta: “Anh đừng gấp, đến lúc đó sẽ tổ thức một buổi lễ quyên tặng, anh hãy chuẩn bị cho kỹ đi.”
Mấy người ông Bành ông Trương nghe nói đồ trong tay Will đều mang đi tặng viện bảo tàng Duy Thê, thì cực kỳ tiếc nuối.
“Lại để cho thằng nhãi đó được hời rồi.”
“Thôi bỏ đi, dù gì viện bảo tàng cũng thuộc về nhóc con.”
Vừa dứt lời, ông Trương liền sửng sốt, rồi nhận ra điều bất ổn, nên nhìn về phía An Diệc Diệp ngay.
An Diệc Diệp mỉm cười, thấy cô không nổi giận, ông mới dám nói: “Đây đều là chuyện của quá khứ rồi, không nhắc thì thôi, không nhắc thì thôi.”
Dù gì thì giờ Will và Khúc Chấn Sơ cũng là một người muốn đánh một người muốn bị đánh, nên mấy người đứng ngoài cuộc như bọn họ cũng không tiện nói gì.
Mấy ngày sau, lễ quyên tặng với quy mô lớn được tổ chức ở trước cửa viện bảo tàng.
Ban đầu quá trình xây dựng viện bảo tàng này đã rầm rộ, thay đổi bất ngờ, cuối cùng hôm nay lại xảy ra biến cố.
An Diệc Diệp đã không còn là An Diệc Diệp của ngày xưa nữa, đồng thời ngay cả vợ cũng là giả.
Theo mọi người thấy, giờ hai chữ “Duy Thê” khoe khoang tỏ tình ngày trước, đã trở thành trò cười hết sức.
Hôm đó có không ít phóng viên đi tới, nhưng lại nhận ra An Diệc Diệp cũng đang ở đó, nên nhất thời điên cuồng lần nữa.
Khúc Chấn Sơ ngăn bọn họ ở bên ngoài, rồi nhanh chóng bắt đầu cắt băng khánh thành và nghi lễ quyên tặng.
Tối hôm đó, Will lần lượt chuyển đồ mình quyên tặng vào viện bảo tàng.
Viện bảo tàng vốn trống trơn, nhất thời được lấp đầy một góc.
Bận rộn mấy ngày, không dễ gì lễ quyên tặng này mới kết thúc.
An Diệc Diệp rảnh rỗi, lúc định tới chỗ ông Bành để lên lớp, thì một vị khách không mời mà đến bỗng ghé thăm.
Quản gia Thẩm Trình đi vào, đứng cách cô không xa.