Đôi mắt đầy trí tuệ ấy mang theo sức mạnh to lớn và dịu dàng.
Khoảnh khắc Khúc Chấn Sơ nhìn thấy bà ta, trong đầu hiện lên dáng vẻ của An Diệc Diệp.
Bà Nguyễn bình tĩnh nhìn anh.
“Cậu Khúc đến đây tìm tôi nhiều lần, xin hỏi là có chuyện gì?”
Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua hai tách trà trên bàn.
“Không biết lúc trước bà Nguyễn đã uống trà với ai ở đây vậy?”
Bà Nguyễn ngước nhìn anh.
“Cậu đang thẩm vấn tôi?”
Không đợi Khúc Chấn Sơ trả lời, bà đã chậm rãi nói tiếp.
“Cậu Khúc, tôi nghe nói thời gian này cậu vẫn luôn điều tra về nhà họ Nguyễn. Hy vọng cậu có thể hiểu có những thứ có thể chạm, mà có những thứ cậu không thể chạm vào.”
Khúc Chấn Sơ chống tay ra sau, nhìn bà ta.
“Bà Nguyễn, bà có biết An Diệc Diệp không?”
Ánh mắt bà Nguyễn vẫn điềm nhiên.
“Người có thể khiến cậu Khúc sụp đổ, hạ lệnh tìm kiếm khắp cả nước sao tôi có thể không biết?”
“Vậy bà nghĩ An Diệc Diệp có còn sống không?”
Bà Nguyễn từ từ quay đầu lại, ánh mắt laij rơi vào Khúc Chấn Sơ.
“Vậy cậu Khúc nghĩ sao?”
“Tất nhiên là vẫn còn sống.”
Khúc Chấn Sơ tiến lên một bước.
“Cô ấy là người tôi yêu nhất cuộc đời này, là vợ của tôi.”
Nghe anh nói xong, bà Nguyễn nở nụ cười nhẹ.
“Chắc cậu Khúc đã quên An Diệc Diệp chỉ là con cờ gả vào nhà họ Khúc thay Tiêu Nhĩ Giai. Dù xét từ pháp luật hay thực tế, cô ấy đều không liên quan đến cậu.”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ rất kiên định.
“An Diệc Diệp là vợ tôi, cả đời này là vợ tôi, tôi chỉ chấp nhận cô ấy.”
Ánh mắt bà Nguyễn trở nên sắc bén, lưỡi dao ẩn dưới vẻ dịu dàng đã xuất hiện.
“Tôi nhớ khi thân phận cô ấy bại lộ, cậu không nói như vậy.”
Lời này của bà Nguyễn khiến bàn tay đang đặt phía sau của Khúc Chấn Sơ đột nhiên siết chặt.
Anh từ từ hít vào một hơi.