CHƯƠNG 338
“Quản gia.”
Khúc Chấn Sơ hơi hóp mắt.
“Đừng nhìn, mau lại đây nghỉ ngơi.”
An Diệc Diệp quay đầu lại.
“Không phải bây giờ đang là buổi trưa sao?”
Khúc Chấn Sơ nói một cách đương nhiên: “Bác sĩ nói tôi cần nghỉ ngơi.”
An Diệc Diệp đành phải đi qua, còn chưa đến gần đã bị anh kéo, nằm thẳng xuống giường.
Anh ôm An Diệc Diệp, ôm cô giống như ôm gối ôm, không thèm quan tâm đến vết thương trên người.
Nhưng An Diệc Diệp lại lo lắng thay cho anh.
Nhưng mà mấy lần nghỉ trưa như thế này, Khúc Chấn Sơ đều ngủ sau An Diệc Diệp, nhưng lại thức dậy trước cô.
Có rất nhiều lần, cô còn nghi ngờ không biết rốt cuộc Khúc Chấn Sơ có ngủ hay không.
Nếu không ngủ, vậy ngày nào cũng nghỉ trưa đúng giờ làm gì?
An Diệc Diệp mở to hai mắt thức dậy, lại nhìn thấy Khúc Chấn Sơ dùng ánh mắt vô cùng tỉnh táo nhìn cô.
“Lúc nãy anh có ngủ không?”
“Không.” Khúc Chấn Sơ nói.
Mới nói xong, An Diệc Diệp vừa định ngồi dậy, anh lại nói: “Lưng đau.”
Hai chữ ngắn ngủn, An Diệc Diệp cũng không biết vì sao lại có thể nghe ra một chút tủi thân.
Cô nhịn không được nhích lại gần, thổi nhẹ lên vết thương trên lưng.
“Đau chỗ nào?”
Khúc Chấn Sơ không trả lời, ngược lại nhìn An Diệc Diệp.
“Dấu hôn không còn nữa rồi.”
An Diệc Diệp sửng sốt, duỗi tay sờ.
“Vậy sao?”
Cô cũng không quá để ý, vừa định đứng dậy, Khúc Chấn Sơ lại kéo cô.
Cơ thể An Diệc Diệp nghiêng đi, ngã vào giường, ngay sau đó lại bị Khúc Chấn Sơ đè lại.
Phần gáy truyền đến chút đau đớn, cô hơi nhíu mày, duỗi tay ôm Khúc Chấn Sơ, lại không cẩn thận đụng trúng vết thương trên lưng anh.
Tay cô lập tức run lên, cẩn thận vuốt ve.
“Khúc Chấn Sơ, em có từng nói, em thích anh chưa?”
Người đang vùi đầu vào hõm vai cô đột nhiên hơi khựng lại, vẫn không nhúc nhích.
An Diệc Diệp nâng tay lên, ôm anh.
Lưng đầy vết thương, trong mắt cô, nó còn đẹp hơn những thứ văn vật, đồ cổ quý giá, đắt đỏ nhất thế giới.
“Em thích anh.”
Nói xong, cô lại nghiêm túc bổ sung: “Không phải với thân phận Tiêu Nhĩ Giai, mà là em.”
Khúc Chấn Sơ từ từ siết chặt tay lại, gần như muốn nhét An Diệc Diệp vào lòng ngực.
“Anh nghe thấy rồi.”
An Diệc Diệp cong môi, trong mắt lại tràn ra chút đau buồn.
CHƯƠNG 338
“Quản gia.”
Khúc Chấn Sơ hơi hóp mắt.
“Đừng nhìn, mau lại đây nghỉ ngơi.”
An Diệc Diệp quay đầu lại.
“Không phải bây giờ đang là buổi trưa sao?”
Khúc Chấn Sơ nói một cách đương nhiên: “Bác sĩ nói tôi cần nghỉ ngơi.”
An Diệc Diệp đành phải đi qua, còn chưa đến gần đã bị anh kéo, nằm thẳng xuống giường.
Anh ôm An Diệc Diệp, ôm cô giống như ôm gối ôm, không thèm quan tâm đến vết thương trên người.
Nhưng An Diệc Diệp lại lo lắng thay cho anh.
Nhưng mà mấy lần nghỉ trưa như thế này, Khúc Chấn Sơ đều ngủ sau An Diệc Diệp, nhưng lại thức dậy trước cô.
Có rất nhiều lần, cô còn nghi ngờ không biết rốt cuộc Khúc Chấn Sơ có ngủ hay không.
Nếu không ngủ, vậy ngày nào cũng nghỉ trưa đúng giờ làm gì?
An Diệc Diệp mở to hai mắt thức dậy, lại nhìn thấy Khúc Chấn Sơ dùng ánh mắt vô cùng tỉnh táo nhìn cô.
“Lúc nãy anh có ngủ không?”
“Không.” Khúc Chấn Sơ nói.
Mới nói xong, An Diệc Diệp vừa định ngồi dậy, anh lại nói: “Lưng đau.”
Hai chữ ngắn ngủn, An Diệc Diệp cũng không biết vì sao lại có thể nghe ra một chút tủi thân.
Cô nhịn không được nhích lại gần, thổi nhẹ lên vết thương trên lưng.
“Đau chỗ nào?”
Khúc Chấn Sơ không trả lời, ngược lại nhìn An Diệc Diệp.
“Dấu hôn không còn nữa rồi.”
An Diệc Diệp sửng sốt, duỗi tay sờ.
“Vậy sao?”
Cô cũng không quá để ý, vừa định đứng dậy, Khúc Chấn Sơ lại kéo cô.
Cơ thể An Diệc Diệp nghiêng đi, ngã vào giường, ngay sau đó lại bị Khúc Chấn Sơ đè lại.
Phần gáy truyền đến chút đau đớn, cô hơi nhíu mày, duỗi tay ôm Khúc Chấn Sơ, lại không cẩn thận đụng trúng vết thương trên lưng anh.
Tay cô lập tức run lên, cẩn thận vuốt ve.
“Khúc Chấn Sơ, em có từng nói, em thích anh chưa?”
Người đang vùi đầu vào hõm vai cô đột nhiên hơi khựng lại, vẫn không nhúc nhích.
An Diệc Diệp nâng tay lên, ôm anh.
Lưng đầy vết thương, trong mắt cô, nó còn đẹp hơn những thứ văn vật, đồ cổ quý giá, đắt đỏ nhất thế giới.
“Em thích anh.”
Nói xong, cô lại nghiêm túc bổ sung: “Không phải với thân phận Tiêu Nhĩ Giai, mà là em.”
Khúc Chấn Sơ từ từ siết chặt tay lại, gần như muốn nhét An Diệc Diệp vào lòng ngực.
“Anh nghe thấy rồi.”
An Diệc Diệp cong môi, trong mắt lại tràn ra chút đau buồn.