Dằn vặt hơn một giờ, rốt cuộc cũng làm xong hai món mặn và một món canh, bày ra bàn.
Khúc Chấn Sơ vội vàng cởi bỏ chiếc tạp dề Hello Kitty màu hồng trên người, ném xuống bàn với vẻ mặt ghét cay ghét đắng.
Sau đó còn nói: “Hôm nay tôi sẽ cho người ra ngoài mua mười cái tạp dề để sẵn trong nhà, màu đen.”
An Diệc Diệp mỉm cười nhìn cái rào vô hình dưới chân mình.
“Tôi ra ngoài được chưa?”
“Chờ một lát.”
Khúc Chấn Sơ xoay người rửa tay, lau khô, tiếp đó đến trước bồn nước nóng, vòng tay qua eo An Diệc Diệp rồi bế cô lên.
Sau đó hơi nhích người qua rồi thả cô xuống.
“Như vậy được rồi.”
An Diệc Diệp cạn lời trước hành động ngày càng trẻ con của anh, nhưng vẫn đi theo anh.
Khúc Chấn Sơ đặt bát đũa trước mặt An Diệc Diệp, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.
“Cô nếm thử xem.”
An Diệc Diệp quan sát thật kỹ hai món mặn một một canh trên bàn, vẻ bề ngoài nhìn rất chuẩn.
Củ cải cắt vuông vức giống hệt nhau, có thể không chuẩn được sao?
Khúc Chấn Sơ múc canh củ cải cho cô trước.
An Diệc Diệp uống một hớp, chậm rãi thưởng thức.
Khúc Chấn Sơ vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm An Diệc Diệp. Dáng vẻ kia còn sốt sắng hơn lúc giành cơ hội đấu thầu ba trăm tỷ.
An Diệc Diệp gật đầu.
“Cũng không tệ lắm.”
Lúc này Khúc Chấn Sơ mới thở hắt ra, lại bảo cô nếm thêm mấy món khác.
Phải thừa nhận Khúc Chấn Sơ đã làm rất tốt dưới sự chỉ huy của An Diệc Diệp.
Lần đầu tiên xuống bếp có thể thành công như vậy đã là rất khá.
Thấy An Diệc Diệp thích như vậy, Khúc Chấn Sơ mỉm cười ngồi xuống, tự mình nếm thử.
Món thứ nhất đã khiến anh nhăn mày.
Đến món thứ hai, mi tâm anh nhăn đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
Ăn xong món thứ ba anh vứt luôn bát đũa xuống.
“Không ăn nữa.”
Khúc Chấn Sơ quay đầu lại thấy An Diệc Diệp vẫn còn đang ăn, anh duỗi tay ra lấy bát của cô lại: “Ăn không ngon, đừng ăn nữa.”
An Diệc Diệp vội tránh tay anh ra.
“Tôi không nói khó ăn, tôi thấy cũng được mà.”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, tuy anh thấy mùi vị của những món ăn này kém xa so với món do đầu bếp làm, nhưng hôm nay An Diệc Diệp ăn rất vui vẻ, thậm chí còn ăn nhiều hơn lần trước anh ép cô.
Anh thoáng yên tâm, nụ cười mãi đọng lại trên khóe môi.
Quản gia đợi ngoài cửa đã lâu, nhưng vẫn không nghe được tin tức của Khúc Chấn Sơ, nên sốt ruột đi vào.
Vừa đi vừa gọi: “Cậu chủ? Cậu xong chưa? Không biết cô An chạy đi đâu rồi?”
Ông ta vừa đi vào phòng ăn liền thấy hai người đang yên vị ngồi ăn cơm.
Khúc Chấn Sơ nghe tiếng, quay đầu nhìn quản gia.
Quản gia dừng lại, che miệng, hiểu ý gật đầu với Khúc Chấn Sơ rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Hai món mặn và một món canh, gần như đều bị An Diệc Diệp ăn hết.
Tuy Khúc Chấn Sơ không ăn bao nhiêu nhưng anh rất vui, anh càng thêm quyết tâm muốn chính tay mình vỗ béo An Diệc Diệp.
Khúc Chấn Sơ thấy cô đã ăn sạch món ăn, lúc này mới thỏa mãn tự mình đưa cô lên xe của nhà họ Nguyễn, sau khi nhìn chiếc xe biến mất trong tầm mắt, anh mới vui vẻ xoay người đi vào trong.
Anh vừa đi vừa suy nghĩ xem ngày mai sẽ nấu món ngon gì.
Cùng lúc đó, An Diệc Diệp vừa lên xe quay đầu lại thấy tòa lâu đài cổ đã bị bỏ lại phía sau liền nói với tài xế: “Chú Lưu, chú chở cháu đến tiệm thuốc trước được không?”
Tài xế kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô.
An Diệc Diệp nói: “Cháu muốn mua hai vỉ thuốc dạ dày.”
Khi An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ đang đàm phán với Will về chuyện lâu đài thì Dư Nhã Thiểm cũng thông qua phương thức của mình liên lạc với Tiêu Nhĩ Giai.
Lúc này Tiêu Nhĩ Giai trông khá chật vật vì cuộc sống liên tục chạy trốn trước đây.
Làn da được chăm sóc cẩn thận khi xưa giờ đã trở nên thô ráp, trái ngược hoàn toàn với cuộc sống của Dư Nhã Thiểm bây giờ, trở thành người của hai thế giới.
Nhìn Dư Nhã Thiểm mặc bộ váy nước ngoài kiểu dáng mới nhất và móng tay được làm nail tinh xảo, trong lòng Tiêu Nhĩ Giai càng thêm bất mãn.
Dựa vào đâu mà người phụ nữ xuất thân thấp hèn trước mặt này lại càng ngày càng leo cao?
Còn cô ta lại rơi vào tình cảnh này, mấy ngày nay còn suýt không có cơm mà ăn.
Tất cả là vì An Diệc Diệp, cô là khởi nguồn của mọi thứ!
Nếu không có cô thì sẽ không xảy ra những chuyện này.
Dư Nhã Thiểm uống một ngụm cà phê, chú ý thấy ánh mắt oán hận của Tiêu Nhĩ Giai, chầm chậm nở nụ cười.
“An Diệc Diệp vẫn chưa chết.”
Nghe thấy câu này, Tiêu Nhĩ Giai sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô ta.
“Cô nói gì?”
Cô ta không dám tin, vì khi đó chính cô ta là người đẩy An Diệc Diệp xuống vách núi, sao có thể chưa chết?
Tuy cô ta đã chuẩn bị hết mọi cách nhưng cuối cùng vẫn bị truy nã và buộc phải rời đi cùng Phùng Tấn.
Bây giờ anh ta đang trốn trong một khu ổ chuột không thấy ánh mặt trời, chẳng thể ra ngoài.
Nhưng bây giờ Dư Nhã Thiểm lại nói với cô ta rằng An Diệc Diệp chưa chết?
Dư Nhã Thiểm gật đầu khẳng định: “Cô ta vẫn chưa chết, các cô bị cô ta lừa rồi.”
Tiêu Nhĩ Giai đứng dậy, tỉ mỉ nhớ lại những sự việc xảy ra ngày hôm đó, nhưng không biết An Diệc Diệp sống sót thế nào trong hoàn cảnh như vậy.
Dư Nhã Thiểm nói: “Tin tức của cô quá chậm rồi đó, An Diệc Diệp rơi xuống biển vẫn chưa chết mà được người cứu, còn lên thuyền lớn của bà Nguyễn.
Có người giúp cô ta nguỵ tạo bằng chứng giả chết, như vậy mới khiến các cô phải trốn chui trốn lủi ở ngoài lâu như vậy, còn sống cuộc sống vất vả bao lâu nay.”
“Chưa chết? Chưa chết!”
Tiêu Nhĩ Giai nghe vậy thì mừng rỡ: “Nghĩa là cô ta chưa chết, tôi cũng không cần chạy trốn nữa?’
“Sai!”