Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Mai Ấn Cầm hơi đục ngầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Khúc Chấn Sơ ở trước mặt.


“Chỉ cần anh thả Diệc Diệp ra thì tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của anh.”


Khúc Chấn Sơ cười khẩy.


“Chỉ vì người phụ nữ đó mà chuyện gì cậu cũng đồng ý?”


Mai Ấn Cầm gật đầu.
“Đúng vậy.”


Khúc Chấn Sơ nhìn anh ta, ánh mắt thoáng qua tia hung ác.


“Không được, tôi phải cho cô ấy nếm mùi trả giá mà cô ấy không thể nào tưởng tượng được, để cô ấy hối hận.”


Mai Ấn Cầm nhíu mày.


“Anh điên rồi!”


Khúc Chấn Sơ không nổi giận, ngược lại còn bật cười.


“Đúng là tôi điên rồi, ai chọc vào kẻ điên như tôi thì đừng hòng trốn thoát.”


Dứt lời, anh vội gọi nội bộ ở trên bàn, bảo Chiết Lam vào dẫn người đi.


Chiết Lam vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy căn phòng đầy hỗn loạn.


Trong văn phòng, toàn bộ đồ đạc liên quan đến An Diệc Diệp đều bị mang đi, lúc trước anh còn nhìn thấy văn phòng hơi ấm áp, nhưng giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo.


Không ít đồ đạc, tài liệu, giấy bút nằm tán loạn dưới mặt sàn trống trải,


Mà lúc này, trên người Mai Ấn Cầm và Khúc Chấn Sơ đang đứng ở bên trong đều bị thương, như mới đánh nhau kịch liệt.


Anh ngạc nhiên nhìn Khúc Chấn Sơ, hoàn toàn không ngờ bình thường anh ấy sát phạt quả quyết, lãnh khốc vô tình lại ra tay đánh người khác.


Vẻ mặt Khúc Chấn Sơ cực kỳ khó coi, làm anh không thể không cẩn thận cảnh giác.


Chiết Lam đi tới trước mặt Mai Ấn Cầm.


“Cậu à, mời cậu ra ngoài!”


Mai Ấn Cầm quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ, rồi chỉ mặt anh gằn từng câu từng chữ.


“Tôi sẽ không để anh tổn thương đến một sợi tóc của Diệc Diệp, mà tôi sẽ dẫn cô ấy rời đi.”


Dứt lời, anh liền xoay người rời đi, phớt lờ sắc mặt càng trở nên khó coi của Khúc Chấn Sơ.


Anh đi rồi, Khúc Chấn Sơ vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.


Câu nói lúc nãy của Mai Ấn Cầm lại vang vọng bên tai.


Khúc Chấn Sơ bỗng siết chặt nắm đấm.


Người phụ nữ đó còn muốn bỏ trốn?


Đừng hòng!


Sắc mặt anh ngày càng u ám, khó coi đến mức như muốn ăn thịt người.


Một giây sau, Khúc Chấn Sơ mở cửa ra, dứt khoát rời khỏi công ty, quay về lâu đài cổ.


Quản gia không ngờ giờ anh bỗng về sớm, còn lo lắng đã xảy ra biến cố gì nên vội đi tới.


“Cậu chủ, cậu có căn dặn gì không?”


Sắc mặt Khúc Chấn Sơ còn khó coi hơn lúc trước khi rời đi, mắt đầy tơ máu.


Anh không trả lời câu hỏi của quản gia, mà đi thẳng lên thư phòng trên tầng ba.


Quản gia vội đuổi theo.


Ông vừa đi vào, Khúc Chấn Sơ bỗng lên tiếng căn dặn.


“Ông dẫn cô ấy tới đây.”


Quản gia sửng sốt rồi chợt phản ứng lại.


“Vâng, tôi sẽ đi ngay.”
Dứt lời, ông bỗng xoay người, đi vào phòng ngủ dẫn An Diệc Diệp ra ngoài.


“Sắc mặt cậu chủ không được tốt cho lắm.”


Ông lo lắng nói với An Diệc Diệp: “Nhưng nếu cậu ấy đã chịu gặp cô, thì đây chính là cơ hội, chỉ cần cô nói chút lời ngon ngọt, có lẽ cậu chủ sẽ thả cô đi.”


Nhưng An Diệc Diệp lại không hy vọng cho lắm.


Cô gượng cười đáp.


“Tôi biết rồi, cảm ơn ông, quản gia.”


An Diệc Diệp đi tới cửa thư phòng, cô hít sâu một hơi, mới giơ tay lên gõ cửa, rồi mở cửa đi vào.


Trong thư phòng rộng rãi, An Diệc Diệp thấy đồ đạc lúc trước của mình đã biến mất không còn dấu vết, như thể trước đây cô chưa từng xuất hiện ở đây.


Tim An Diệc Diệp nhất thời nguội lạnh.


Khúc Chấn Sơ định xóa sạch sự tồn tại của cô à?
Cô ngắng đầu, nhin người đàn ông đang
ngồi sau bàn.
Đèn trong phòng hoi mờ, Khúc Chấn Sơ
đang ngồi trong bóng tối, mặc dù có
không nhìn thấy rõ gương mặt anh,
nhưng ánh mắt hung ác khác thường kia
lại nhìn thẳng về phía cô.
Tình cảnh này làm An Diệc Diệp nhớ tới,
ngày đầu tiên cô tới lâu đài cổ
trong thư phòng này.
“Cô tới đây.” Khúc Chấn Sơ lên tiếng|
Cùng một câu nói khiến đầu óc An Diệc
Diệp nhất thời hoảng hốt.
Cô đo dự một lát mới đi qua đó.
sau khi cô tới gần, grơng mặt Khúc Chấn
Sơ mới dần hiện rõ.
Anh nhìn chằm chằm An Diệc Diệp như
đang nhìn con mồi, nhưng không muốn
chính phục, mà muốn xé xác, khiến người
khác thấp thôm lo sợ.
Cô mới tới gần một tý, Khúc Chấn Sơ bỗng
vươn tay kéo có về phía mình.
“Cô rất muốn rời khỏi đây à?” Anh hỏi
An Diệc Diệp bị anh hỏi như vậy thì hơi sửng sốt, cô im lặng một lúc mới thành thật gật đầu.


Cô vốn tưởng rằng mình sẽ bị Khúc Chấn Sơ chế giễu.


Ai dè anh lại nói: “Vậy cô hãy lấy lòng tôi đi.”


An Diệc Diệp trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn anh.


Khúc Chấn Sơ khẽ nhếch miệng, cười chế giễu.


Đôi mắt thâm thúy hiện lên tia sắc bén, nhưng An Diệc Diệp có thể nhìn thấy rất rõ, trong đó không hề có chút tình cảm.


Anh từ tốn nói: “Cô hãy dùng những thứ cô học được lúc trước để hôn tôi đi, có khi tôi vui rồi sẽ đồng ý cho cô ra khỏi phòng.”


An Diệc Diệp do dự.


Cô đứng im tại chỗ nhìn Khúc Chấn Sơ ở trước mặt, rồi cắn môi cúi đầu, không nói gì.


Khúc Chấn Sơ nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì sắc mặt càng khó coi, ánh mắt nhanh chóng thoáng qua tia đau xót.


Nhưng rất nhanh đã bị cơn nóng giận chiếm giữ.


“Cô không muốn? Chẳng phải trước đây cô diễn rất giỏi à? Sao giờ bị vạch trần rồi lại chẳng muốn diễn nữa thế?”
“Không phải…”


An Diệc Diệp lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK