Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 336


Nhưng cô ta vừa di chuyển, An Diệc Diệp đã nghiêng người chặn trước mặt cô ta.


“Cô đến đây làm gì?”


Tiêu Nhĩ Giai quay sang nhìn cô.


“Tôi đến thăm Chấn Sơ, liên quan gì đến cô.”


An Diệc Diệp chặn đứng trước mặt cô ta.


“Tôi sẽ không để cô đạt được mục đích đâu.”


Ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai lập tức hiện lên vẻ sợ hã.


“Tôi làm gi chứ? Cô đừng có nói chuyện như chỉ có một mình cô là người tốt vậy.”


Cô ta bước tới, đẩy An Diệc Diệp ra, đi vào trong.


“Chấn Sơ, em đến thăm anh đây.”


Khúc Chấn Sơ nhìn cô ta, sắc mặt tối đi.


Trước đó, chuyện của An Diệc Diệp và người thầy giáo kia là cô ta chủ động nói ra.


Bây giờ Khúc Chấn Sơ nhìn thấy cô ta, bất giác lại nhớ đến chuyện trước kia.


Nhưng hình như Tiêu Nhĩ Giai lại không phát hiện ra bọn họ không chào đón cô.


Cô đi thẳng qua đó, bỏ đồ vật trong tay xuống.


“Chấn Sơ, vết thương trên người anh thế nào rồi? Mấy ngày trước em không có thời gian đến đây, anh không giận em chứ?”


Khúc Chấn Sơ mất kiên nhẫn nhíu mày.


“Chỗ này không hoan nghênh cô.”


Tiêu Nhĩ Giai cười nói: “Nếu như anh biết khoảng thời gian đó em đang làm gì thì anh sẽ không nói như thế.”


“Tôi không muốn biết, cũng không có hứng thú biết.”


Tiêu Nhĩ Giai quay đầu nhìn An Diệc Diệp, mang theo chút ý đồ nào đó nói: “Chị thì sao? Chị cũng không muốn biết hả?”


An Diệc Diệp nhíu mày, không biết rốt cuộc Tiêu Nhĩ Giai muốn làm gì.


“Không muốn.” Cô dời mắt đi.


Tiêu Nhĩ Giai đứng lên, không nhanh không chậm nói.


“Mấy hôm trước, em đột nhiên phát hiện ổ chim hoàng yến em đặt ngoài ban công cuối cùng lại bị một con gà rừng từ nơi nào chui ra chiếm mất, em phí mất mấy ngày vẫn không thể đuổi nó đi được.”


Cô ta liếc nhìn An Diệc Diệp, cười nói: “Chị có cảm tưởng gì không?”


An Diệc Diệp quay đầu đi, không nhìn cô.


“Không có. Nhưng mà tôi nhớ rõ, chim hoàng yến luôn được nuôi trong lồng, có lẽ là do nó không muốn ở đó nữa, bỏ trốn, sợ bị chủ nhân phát hiện cho nên mới lén bỏ một con gà con vào để thay thế nó.”


“Vậy sao?” Tiêu Nhĩ Giai cười khẩy, nói: “Nhưng gà rừng thì vẫn mãi là gà rừng, không thành chim hoàng yến được.”


“Hôm nay cô đến đây là muốn nói chuyện này?”


CHƯƠNG 336


Nhưng cô ta vừa di chuyển, An Diệc Diệp đã nghiêng người chặn trước mặt cô ta.


“Cô đến đây làm gì?”


Tiêu Nhĩ Giai quay sang nhìn cô.


“Tôi đến thăm Chấn Sơ, liên quan gì đến cô.”


An Diệc Diệp chặn đứng trước mặt cô ta.


“Tôi sẽ không để cô đạt được mục đích đâu.”


Ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai lập tức hiện lên vẻ sợ hã.


“Tôi làm gi chứ? Cô đừng có nói chuyện như chỉ có một mình cô là người tốt vậy.”


Cô ta bước tới, đẩy An Diệc Diệp ra, đi vào trong.


“Chấn Sơ, em đến thăm anh đây.”


Khúc Chấn Sơ nhìn cô ta, sắc mặt tối đi.


Trước đó, chuyện của An Diệc Diệp và người thầy giáo kia là cô ta chủ động nói ra.


Bây giờ Khúc Chấn Sơ nhìn thấy cô ta, bất giác lại nhớ đến chuyện trước kia.


Nhưng hình như Tiêu Nhĩ Giai lại không phát hiện ra bọn họ không chào đón cô.


Cô đi thẳng qua đó, bỏ đồ vật trong tay xuống.


“Chấn Sơ, vết thương trên người anh thế nào rồi? Mấy ngày trước em không có thời gian đến đây, anh không giận em chứ?”


Khúc Chấn Sơ mất kiên nhẫn nhíu mày.


“Chỗ này không hoan nghênh cô.”


Tiêu Nhĩ Giai cười nói: “Nếu như anh biết khoảng thời gian đó em đang làm gì thì anh sẽ không nói như thế.”


“Tôi không muốn biết, cũng không có hứng thú biết.”


Tiêu Nhĩ Giai quay đầu nhìn An Diệc Diệp, mang theo chút ý đồ nào đó nói: “Chị thì sao? Chị cũng không muốn biết hả?”


An Diệc Diệp nhíu mày, không biết rốt cuộc Tiêu Nhĩ Giai muốn làm gì.


“Không muốn.” Cô dời mắt đi.


Tiêu Nhĩ Giai đứng lên, không nhanh không chậm nói.


“Mấy hôm trước, em đột nhiên phát hiện ổ chim hoàng yến em đặt ngoài ban công cuối cùng lại bị một con gà rừng từ nơi nào chui ra chiếm mất, em phí mất mấy ngày vẫn không thể đuổi nó đi được.”


Cô ta liếc nhìn An Diệc Diệp, cười nói: “Chị có cảm tưởng gì không?”


An Diệc Diệp quay đầu đi, không nhìn cô.


“Không có. Nhưng mà tôi nhớ rõ, chim hoàng yến luôn được nuôi trong lồng, có lẽ là do nó không muốn ở đó nữa, bỏ trốn, sợ bị chủ nhân phát hiện cho nên mới lén bỏ một con gà con vào để thay thế nó.”


“Vậy sao?” Tiêu Nhĩ Giai cười khẩy, nói: “Nhưng gà rừng thì vẫn mãi là gà rừng, không thành chim hoàng yến được.”


“Hôm nay cô đến đây là muốn nói chuyện này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK