Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 320


Mai Ấn Cầm ngạc nhiên nhìn cô.


Hình như An Diệc Diệp trước mắt đã phát sinh biến hóa gì đó.


“Diệc Diệp…”


An Diệc Diệp thu lại ánh mắt, không nói gì nữa, mà âm thầm siết chặt nắm đấm.


Cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Dư Nhã Thiểm.


Mai Ấn Cầm ôm cô rời khỏi khu nhà đổ nát.


An Diệc Diệp nói: “Anh thả em xuống đi, em có thể tự đi.”


Mai Ấn Cầm nhìn cô, nhưng không hề động đậy, há miệng nói:


“Anh mang em ra ngoài, em bị thương rồi.”


An Diệc Diệp ngẩng đầu, trên gương mặt đẹp như tạc tượng đầy dịu dàng và tình cảm nồng nàn.


Cô biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng cô chưa từng có ý đó với Mai Ấn Cầm.


“Mai Ấn Cầm, thật ra em đối với anh chỉ là…”


“Đừng vội cự tuyệt anh.”


Mai Ấn Cầm ngắt lời cô.


“Cho anh một cơ hội, được không?”


Anh ta hạ thấp tư thái của mình, dường như bản thân sắp ngã vào trong bùn, nhìn An Diệc Diệp khẩn cầu.


Nhưng An Diệc Diệp lắc đầu.


“Anh Mai, anh có thể tìm được người tốt hơn, mà không phải em.”


Mai Ấn Cầm đau khổ nở nụ cười, nhưng nhìn còn khó coi hơn khóc.


“Chí ít, hãy để anh ôm em ra ngoài, trên người em bị thương, cứ xem như…xem như danh nghĩa anh trai.”


Lần này, An Diệc Diệp không tiếp tục cự tuyệt nữa, cô hơi cúi đầu xuống, để tay lại ngay ngắn.


“Cảm ơn anh.”


Mai Ấn Cầm ôm cô rời khỏi khu nhà đổ nát.


Lửa cô nhi viện đã tắt.


Nhưng người vây xung quanh lại nhiều hơn chứ không ít đi.


Bọn họ vừa tới gần, An Diệc Diệp đã nhìn thấy quản gia, nữ đầu bếp, còn có Chiết Lam, tất cả bọn họ thế mà đều ở đây.


Sao bọn họ lại ở đây?


An Diệc Diệp nhíu mày, quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy một bóng đáng đi ra từ đống đổ nát đã bị đốt trụi đó.


Âu phục trên người người đó đã bị cháy rách mấy chỗ, đầu tóc rối bời, người còn dính bụi đất đen nhánh.


Chân Khúc Chấn Sơ đạp trên mặt đất còn đang bốc lên những đốm lửa nhỏ, hai mắt đỏ bừng, gương mặt dữ tợn, nhìn y hệt như La Sát.


Anh đã xông vào đám cháy, tìm một vòng, nhưng không tìm được tung tích An Diệc Diệp.


Anh gần như sắp nổi điên rồi.


Đúng lúc này, Khúc Chấn Sơ đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, vô thức ngẩng đầu lên.


Xuyên qua đám người, anh và An Diệc Diệp bốn mắt nhìn nhau.


CHƯƠNG 320


Mai Ấn Cầm ngạc nhiên nhìn cô.


Hình như An Diệc Diệp trước mắt đã phát sinh biến hóa gì đó.


“Diệc Diệp…”


An Diệc Diệp thu lại ánh mắt, không nói gì nữa, mà âm thầm siết chặt nắm đấm.


Cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Dư Nhã Thiểm.


Mai Ấn Cầm ôm cô rời khỏi khu nhà đổ nát.


An Diệc Diệp nói: “Anh thả em xuống đi, em có thể tự đi.”


Mai Ấn Cầm nhìn cô, nhưng không hề động đậy, há miệng nói:


“Anh mang em ra ngoài, em bị thương rồi.”


An Diệc Diệp ngẩng đầu, trên gương mặt đẹp như tạc tượng đầy dịu dàng và tình cảm nồng nàn.


Cô biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng cô chưa từng có ý đó với Mai Ấn Cầm.


“Mai Ấn Cầm, thật ra em đối với anh chỉ là…”


“Đừng vội cự tuyệt anh.”


Mai Ấn Cầm ngắt lời cô.


“Cho anh một cơ hội, được không?”


Anh ta hạ thấp tư thái của mình, dường như bản thân sắp ngã vào trong bùn, nhìn An Diệc Diệp khẩn cầu.


Nhưng An Diệc Diệp lắc đầu.


“Anh Mai, anh có thể tìm được người tốt hơn, mà không phải em.”


Mai Ấn Cầm đau khổ nở nụ cười, nhưng nhìn còn khó coi hơn khóc.


“Chí ít, hãy để anh ôm em ra ngoài, trên người em bị thương, cứ xem như…xem như danh nghĩa anh trai.”


Lần này, An Diệc Diệp không tiếp tục cự tuyệt nữa, cô hơi cúi đầu xuống, để tay lại ngay ngắn.


“Cảm ơn anh.”


Mai Ấn Cầm ôm cô rời khỏi khu nhà đổ nát.


Lửa cô nhi viện đã tắt.


Nhưng người vây xung quanh lại nhiều hơn chứ không ít đi.


Bọn họ vừa tới gần, An Diệc Diệp đã nhìn thấy quản gia, nữ đầu bếp, còn có Chiết Lam, tất cả bọn họ thế mà đều ở đây.


Sao bọn họ lại ở đây?


An Diệc Diệp nhíu mày, quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy một bóng đáng đi ra từ đống đổ nát đã bị đốt trụi đó.


Âu phục trên người người đó đã bị cháy rách mấy chỗ, đầu tóc rối bời, người còn dính bụi đất đen nhánh.


Chân Khúc Chấn Sơ đạp trên mặt đất còn đang bốc lên những đốm lửa nhỏ, hai mắt đỏ bừng, gương mặt dữ tợn, nhìn y hệt như La Sát.


Anh đã xông vào đám cháy, tìm một vòng, nhưng không tìm được tung tích An Diệc Diệp.


Anh gần như sắp nổi điên rồi.


Đúng lúc này, Khúc Chấn Sơ đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, vô thức ngẩng đầu lên.


Xuyên qua đám người, anh và An Diệc Diệp bốn mắt nhìn nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK