Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya.


Khúc Chấn Sơ lại bừng tỉnh trong cơn mơ lần nữa.


Anh nhìn thấy An Diệc Diệp hờ hững với anh, nắm tay người khác, ôm lấy người khác, hôn môi người khác trong mơ.


Trái tim anh như bị dao khoét, như là sắp chết.


Cho dù mình quỳ xuống cầu xin cô, An Diệc Diệp vẫn bỏ anh lại đằng sau.


Toàn bộ những lời anh nói ngày đó với An Diệc Diệp lại quay về người anh.


Trái tim anh đau như muốn chết đi.


Ngước mắt lên, hít lấy từng hớp không khí.


Khóe mắt không nhịn được mà rịn ra nước mắt, trái tim run sợ nhìn trần nhà, vẫn còn lưu lại nỗi đau như bị xé rách.


Đau tới không muốn sống nữa, mỗi phút mỗi giây đều đang kêu gào.


Mồ hôi lăn xuống từ thái dương anh, dính ướt lọn tóc anh.


Khúc Chấn Sơ hít sâu một hơi, vẫn không làm dịu đi bi thương trong lòng.


Từ sau khi An Diệc Diệp rời đi, mỗi đêm anh đều mơ tới An Diệc Diệp.


Giọng nói của cô, ánh mắt của cô, còn có nước mắt của cô.


Không ai biết, anh đã sợ thế nào vào lúc đuổi An Diệc Diệp đi.


Nếu như An Diệc Diệp thất vọng, rời đi thật.


Nếu như cô không đợi được mình trong tám tháng, anh nên làm gì đây?


Nếu như mọi thứ trong mơ đều thành sự thật, anh nên làm gì đây?


Thẻ bạc duy nhất trong tay anh chính là tình yêu của An Diệc Diệp…


Khúc Chấn Sơ siết chặt tay, không dám thả lỏng.


Đây là một trận cờ, một trận cờ không có đường lui.


Đã muộn rồi.


Không biết có phải bị giấc mơ kia ảnh hưởng không, vậy mà lần đầu tiên trong mấy ngày qua, Khúc Chấn Sơ lại cảm thấy đói.


Trong phòng ăn.


Đầu bếp nữ còn đang dọn đồ vào tủ lạnh.


Cô ấy mở tủ lạnh ra, dọn dẹp những thứ đã hết hạn và những thứ không cần thiết đi.


Đương lấy đồ không cần nữa ra, ngẩng đầu một cái đã thấy Khúc Chấn Sơ đi tới.


Cô ấy sửng sốt một chút, ngay sau đó vui mừng nói: “Cậu chủ, cậu đói bụng à? Bây giờ tôi làm đồ ăn cho cậu ngay.”


Khúc Chấn Sơ vừa định nói chuyện, ngay sau đó nhìn thấy có hai cái bánh gato đặt trên bàn.


Bánh gato lớn chừng một bàn tay, bên trên trang trí hoa quả và bơ, lộ ra vẻ xinh đẹp đáng yêu.


Khúc Chấn Sơ hơi nhíu mày, cảm thấy có chút quen mắt.


“Từ đâu mà có thế?”


Đầu bếp nữ nhìn thoáng qua, dè dặt nói: “Đây là cô An đã chuẩn bị cho cậu chủ một ngày trước khi rời lâu đài cổ.”


Khúc Chấn Sơ bỗng ngẩng đầu, trong lòng run lên.


Nhìn đầu bếp nữ một cái, lại cúi đầu nhìn bánh gato.


“Đưa tôi đi.”


Đầu bếp nữ nghe xong, vội nói: “Không được đâu cậu chủ. Bánh gato này đã quá hạn rồi, tôi đang chuẩn bị ném nó đi.”


Khúc Chấn Sơ lại nhíu mày nói: “Đưa tôi.”


Nói xong, anh lập tức nghiêng người, cầm lấy hai chiếc bánh gato trên bàn.


Hai cái bánh màu lam và màu hồng, nhìn thì là chuẩn bị cho hai người.


Khúc Chấn Sơ cầm trong lòng bàn tay, cẩn thận nhìn lại, rồi mở ra giấy gói bên ngoài.


Đầu bếp nữ lo lắng đứng một bên, muốn tiến tới ngăn cản.


“Cậu chủ, bánh này đã quá hạn rồi.”


Nhưng Khúc Chấn Sơ mắt điếc tai ngơ, một hơi nhét cả hai cái bánh gato vào miệng.


Đầu bếp nữ trợn mắt, há hốc mồm nhìn anh.


Khúc Chấn Sơ thả đĩa trong tay xuống, hai cái bánh gato đã bị anh ăn sạch.


“Ngon lắm.”


Anh nói một câu.


Ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Đáng tiếc, sau này không có nữa…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK