Anh xuống xe, hoảng loạn nhìn xung quanh.
An Diệc Diệp đâu rồi?
Anh tìm một vòng nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng cô.
Mất rồi…
Lại đánh mất cô rồi…
Hai tay Khúc Chấn Sơ khẽ siết chặt lại, tấm ảnh mà quản gia không dễ gì mới ghép ra được đã bị anh vò nát.
Anh sốt ruột nhìn xung quanh.
Sai rồi, sai rồi.
Từ lúc bắt đầu đã sai rồi, người anh muốn tìm là Diệc Diệp.
Không biết đã tìm hết bao lâu, chợt có một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt.
Dáng người không cao, mái tóc được vuốt gọn ra sau, mặc một bộ vest tinh tế.
Ông ta mỉm cười, híp đôi mắt lại như mắt hồ ly.
Thẩm Trình chặn trước mặt Khúc Chấn Sơ, hơi cúi người xuống.
“Cậu Khúc, bà chủ muốn gặp cậu.”
Lúc này trong lòng Khúc Chấn Sơ chỉ có một mình Khúc Chấn Sơ, hoàn toàn không để ý đến, muốn đẩy ông ta đi, tiếp tục đi tìm kiếm.
Sắc mặt Thẩm Trình vẫn không thay đổi, nói tiếp: “Cậu chủ, bà Nguyễn muốn gặp cậu.”
Bà Nguyễn?
Khúc Chấn Sơ chợt dừng bước, kéo ông ta lại.
“Giúp tôi một việc! Xin bà Nguyễn giúp tôi một việc!”
Xin?
Thẩm Trình nhìn Khúc Chấn Sơ đang hoảng loạn trước mặt, ông ta không biết là lại có thể nghe được chữ “xin” từ miệng của người đàn ông trước mắt này. Truyện Đô Thị
Trong hồ sơ điều tra của ông ta, Khúc Chấn Sơ là tổng giám đốc của tập đoàn M.I, từ ngày vang danh đầu tiên đã bị nói là ác ma lạnh lùngm vô tình, tàn nhẫn.
Những chuyện mà anh từng làm khiến người ta phải sợ hãi.
Giết người thân của mình không phải chuyện mà ai cũng có thể làm được.
Nhưng giờ đây, ác ma trước mắt này lại vô cùng hoảng loạn, như là đã mất đi thứ mà mình yêu thương, quý trọng nhất, yếu đuối vô cùng.
Thẩm Trình chỉ nhàn nhạt nói: “Bà Nguyễn muốn gặp cậu.”
“Tôi đồng ý! Tôi có thể gặp bà ấy!” Khúc Chấn Sơ vội đồng ý.