Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 80


Quan trọng hơn chính là cô còn muốn tính sổ với Tiêu Hàm Tuyên !


Nếu không phải cô ngẫu nhiên nghe được tin tức, có thể bản thân còn chẳng hay biết gì, mãi đến khi cô nhi viện bị san bằng…


An Diệc Diệp thầm siết chặt nắm tay.


Nếu Tiêu Hàm Tuyên không muốn dừng lại, cô sẽ lập tức công khai chuyện này cho tất cả mọi người biết!


Cô đang nghĩ ngợi, một giọng nói sang sảng từ bên trong phòng truyền tới.


“Chấn Sơ , sao các con tới mà không nói trước một tiếng để trong nhà chuẩn bị thế?”


Người chưa tới mà tiếng đã tới trước.


An Diệc Diệp ngẩng đầu, thấy Tiêu Hàm Tuyên tươi cười đi tới cùng Tần Ngự Miên phía sau.


“Là vợ tôi muốn gặp các người.”


Tiêu Hàm Tuyên nghe vậy liền quay đầu nhìn qua.


An Diệc Diệp khẽ gật đầu, trên gương mặt đầy vẻ nghiêm túc.


“Con có chút việc, muốn nói chuyện riêng với ba một lát.”


Trong đôi mắt như hồ ly của Tiêu Hàm Tuyên chợt hiện lên vẻ tối tăm, nhưng thoáng cái đã cười.


“Xem ra Nhĩ Giai còn chưa trưởng thành. Con cũng đã lập gia đình rồi, không thể như vậy nữa, sẽ làm Chấn Sơ chế giễu đấy.”


An Diệc Diệp mím môi, dáng vẻ không hề nói đùa.


Lúc này Tiêu Hàm Tuyên mới nói: “Qua đây đi, chúng ta ra phía sau nói chuyện.”


Ông ta mói xong thì khẽ gật đầu ra hiệu với Khúc Chấn Sơ , rồi đi về phía sau.


Vẻ mặt An Diệc Diệp nghiêm túc, vừa đi ra khỏi phòng khách đã ngừng lại.


“Hôm qua, tôi đã đi tới cô nhi viện Thần Hi.”


Tiêu Hàm Tuyên vừa nghe liền biết có chuyện gì xảy ra, ông ta không hề hoang mang, xoay đầu lại.


An Diệc Diệp nói tiếp: “Ông đã hứa với tôi sẽ không động tới cô nhi viện!”


“Tôi động rồi sao?”


Tiêu Hàm Tuyên chống gậy đi lên trước, nụ cười trên mặt đã biến mất.


Ông ta hơi nheo mắt lại, đầy vẻ uy hiếp.


An Diệc Diệp nhíu mày.


“Nhưng…”


Tiêu Hàm Tuyên hừ lạnh một tiếng.


“Bản thân cô hẳn cũng đã nhìn thấy các tòa nhà xung quanh đều đã bị phá hủy, chỉ có cô nhi viện vẫn còn, tôi động tới rồi sao?”


“Tôi cho cô biết, tôi còn chưa động tới một cục gạch một viên ngói đâu.”


“Vậy sao cửa cô nhi viện phải thêm khóa, viện trưởng cũng nói các người sẽ lập tức phá căn nhà?”


An Diệc Diệp tức giận hơi cao giọng.


Nhưng Tiêu Hàm Tuyên hoàn toàn không hoang mang, ông ta cũng sớm nghĩ xong cách đối phó rồi.


“Ai biết bọn họ đang nghĩ gì, sự thật là tôi không phá cô nhi viện! Chỉ vì điều này mà cô bày ra bộ mặt thối đấy à!”


“Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám để cho Khúc Chấn Sơ phát hiện ra điều gì, tôi sẽ lập tức bảo người phá sạch căn nhà đó của bọn họ!”


CHƯƠNG 80


Quan trọng hơn chính là cô còn muốn tính sổ với Tiêu Hàm Tuyên !


Nếu không phải cô ngẫu nhiên nghe được tin tức, có thể bản thân còn chẳng hay biết gì, mãi đến khi cô nhi viện bị san bằng…


An Diệc Diệp thầm siết chặt nắm tay.


Nếu Tiêu Hàm Tuyên không muốn dừng lại, cô sẽ lập tức công khai chuyện này cho tất cả mọi người biết!


Cô đang nghĩ ngợi, một giọng nói sang sảng từ bên trong phòng truyền tới.


“Chấn Sơ , sao các con tới mà không nói trước một tiếng để trong nhà chuẩn bị thế?”


Người chưa tới mà tiếng đã tới trước.


An Diệc Diệp ngẩng đầu, thấy Tiêu Hàm Tuyên tươi cười đi tới cùng Tần Ngự Miên phía sau.


“Là vợ tôi muốn gặp các người.”


Tiêu Hàm Tuyên nghe vậy liền quay đầu nhìn qua.


An Diệc Diệp khẽ gật đầu, trên gương mặt đầy vẻ nghiêm túc.


“Con có chút việc, muốn nói chuyện riêng với ba một lát.”


Trong đôi mắt như hồ ly của Tiêu Hàm Tuyên chợt hiện lên vẻ tối tăm, nhưng thoáng cái đã cười.


“Xem ra Nhĩ Giai còn chưa trưởng thành. Con cũng đã lập gia đình rồi, không thể như vậy nữa, sẽ làm Chấn Sơ chế giễu đấy.”


An Diệc Diệp mím môi, dáng vẻ không hề nói đùa.


Lúc này Tiêu Hàm Tuyên mới nói: “Qua đây đi, chúng ta ra phía sau nói chuyện.”


Ông ta mói xong thì khẽ gật đầu ra hiệu với Khúc Chấn Sơ , rồi đi về phía sau.


Vẻ mặt An Diệc Diệp nghiêm túc, vừa đi ra khỏi phòng khách đã ngừng lại.


“Hôm qua, tôi đã đi tới cô nhi viện Thần Hi.”


Tiêu Hàm Tuyên vừa nghe liền biết có chuyện gì xảy ra, ông ta không hề hoang mang, xoay đầu lại.


An Diệc Diệp nói tiếp: “Ông đã hứa với tôi sẽ không động tới cô nhi viện!”


“Tôi động rồi sao?”


Tiêu Hàm Tuyên chống gậy đi lên trước, nụ cười trên mặt đã biến mất.


Ông ta hơi nheo mắt lại, đầy vẻ uy hiếp.


An Diệc Diệp nhíu mày.


“Nhưng…”


Tiêu Hàm Tuyên hừ lạnh một tiếng.


“Bản thân cô hẳn cũng đã nhìn thấy các tòa nhà xung quanh đều đã bị phá hủy, chỉ có cô nhi viện vẫn còn, tôi động tới rồi sao?”


“Tôi cho cô biết, tôi còn chưa động tới một cục gạch một viên ngói đâu.”


“Vậy sao cửa cô nhi viện phải thêm khóa, viện trưởng cũng nói các người sẽ lập tức phá căn nhà?”


An Diệc Diệp tức giận hơi cao giọng.


Nhưng Tiêu Hàm Tuyên hoàn toàn không hoang mang, ông ta cũng sớm nghĩ xong cách đối phó rồi.


“Ai biết bọn họ đang nghĩ gì, sự thật là tôi không phá cô nhi viện! Chỉ vì điều này mà cô bày ra bộ mặt thối đấy à!”


“Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám để cho Khúc Chấn Sơ phát hiện ra điều gì, tôi sẽ lập tức bảo người phá sạch căn nhà đó của bọn họ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK