An Diệc Diệp còn tưởng bà sẽ cho rằng Khúc Chấn Sơ là hung thủ, nhưng không ngờ bà lại đứng về phía cô.
“Bà Nguyễn, bác tin tưởng Khúc Chấn Sơ sao?”
Nhưng bà Nguyễn lại lắc đầu.
“Không phải tôi tin cậu ta, mà là tin con.”
Thật ra Nguyễn Lê biết rõ hơn ai hết, chuyện này chắc chắn có dính líu đến Khúc Chấn Sơ.
Những người khác không biết bệnh của Khúc Chấn Sơ, nhưng bà lại biết rất rõ.
Dựa theo những hồ sơ bà đã xem trước đó, cảm xúc của Khúc Chấn Sơ cực kỳ không ổn định.
Sau khi xảy ra nhiều chuyện như thế, dưới tình huống cảm xúc kích đọn, có lẽ anh sẽ tổn thương tính mệnh của người khác.
Bà nói thẳng với An Diệc Diệp: “Chắc con cũng đã rõ, tình hình của Khúc Chấn Sơ không ổn định, hoàn toàn có khả năng làm ra chuyện này.”
An Diệc Diệp nghe đến đây, sốt ruột định giải thích, bà Nguyễn lại giơ tay ngắt lời cô.
“Nhưng vì con, tôi sẵn lòng tin tưởng cậu ấy. Tôi sẽ gọi người giúp đỡ việc điều tra, con ở lại đây chờ kết quả là được.”
An Diệc Diệp lại nhíu mày lắc đầu.
“Con rất vui vì bà đồng ý giúp đỡ, nhưng tôi cần phải đi điều tra cùng bọn họ.”
“Diệc Diệp.”
Bà Nguyễn bất đắc dĩ gọi, nói: “Nếu chuyện này thật sự là âm mưu, vậy người sắp đặt cái bẫy này chắc chắn muốn nhắm vào con và Khúc Chấn Sơ. Nếu con xuất hiện vào lúc này, có khả năng con cũng sẽ bị kéo vào vũng bùn.”
Bà Nguyễn tận tình khuyên nhủ, chỉ là vì không muốn An Diệc Diệp gặp nguy hiểm.
Nhưng An Diệc Diệp cũng có quyết tâm riêng của cô.
Cô kiên quyết nói: “Con không thể lại để Khúc Chấn Sơ đối mặt một mình nữa.”
Cho dù là lúc trước hay bây giờ, Khúc Chấn Sơ đều chỉ muốn đẩy cô ra, để anh tự đối mặt một mình.
An Diệc Diệp đã bỏ lỡ quá nhiều, không muốn lại để Khúc Chấn Sơ một mình.
Bà Nguyễn nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt.
Có lẽ An Hồng Ngọc nói rất đúng, An Diệc Diệp thật sự rất giống bà khi còn trẻ.
Bà trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng nhượng bộ.
“Được rồi, bác đồng ý.”
“Con có thể hợp tác cùng những người khác điều tra chuyện trong mấy ngày nay, nhưng con nhất định phải hứa với tôi, nếu có nguy hiểm, con nhất định phải đặt an toàn của bản thân lên đầu. Nếu có chuyện gì không đúng, cô cũng phải nghe theo sắp xếp của tôi.”
An Diệc Diệp cảm ơn gật đầu.
Cô duỗi tay nắm chặt bà Nguyễn.
“Cảm ơn, con nhất định sẽ làm được.”
Bà Nguyễn hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên bà thấy An Diệc Diệp chủ động nắm tay bà.
Trong lòng bà vô cùng chua xót.
Cũng chỉ là đồng ý cho cô tiếp tục điều tra chuyện của Khúc Chấn Sơ mà thôi, không ngờ cô lại vui vẻ như thế.
Không lẽ bà thật sự không phải là một người mẹ tốt sao?”
An Diệc Diệp không để ý đến ý nghĩ trong lòng bà, vội vàng đứng lên, không muốn chờ thêm giây phút nào nữa.
“Nếu đã thế, con đi xem tình hình bên phía Khúc Chấn Sơ trước.”
Bà Nguyễn hơi mỉm cười, gật đầu nói: “Đi đi.”
Nếu Nguyễn Lê đã hứa với An Diệc Diệp, cũng nhanh chóng hành động.
Cùng ngày hôm đó, luật sư nổi tiếng trong nước, cùng với một ít thám tử tư đều được mời đến trước mặt An Diệc Diệp.
Thậm chí bà còn lợi dụng thế lực nhà họ Nguyện, tìm mối quan hệ cho An Diệc Diệp, cho cô gia nhập vào đội ngũ điều tra.
Nhưng những điều này cũn không làm An Diệc Diệp tìm được manh mối hữu dụng nào.