Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện này vừa mới quyết định, tôi vẫn chưa có thời gian nói cho anh biết.”


An Diệc Diệp nhìn anh nói: “Anh không muốn tôi đi sao?”


Khúc Chấn Sơ nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi cười.


“Đương nhiên không phải, em muốn đi thì đi.”


Nói xong anh kéo tay An Diệc Diệp.


“Tôi đưa em về nhà trước, hay đi ăn cơm trước?”


Nói xong, anh đứng giữa An Diệc Diệp và trợ lý kia, dứt khoát tách bọn họ ra.


An Diệc Diệp không hề phát hiện, xoay người theo anh lên xe, đã vậy còn vẫy tay với người trợ lý kia.


Hai người đến một nhà hàng mới mở gần đó.


An Diệc Diệp cúi đầu thu dọn tài liệu trong tay, người phục vụ đưa cà phê lên.


Cô quay đầu lại vừa vặn đụng trúng tay người kia.


Cà phê tràn ra lập tức đổ thẳng vào tay An Diệc Diệp.


Người kia giật mình, vội vàng lấy chiếc khăn ướt trên tay lau cho cô.


“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”


An Diệc Diệp khoát tay.


“Không sao.”


Khúc Chấn Sơ ngồi đối diện bọn họ, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm cánh tay An Diệc Diệp của người phục vụ kia, ánh mắt dần dần tối lại.
“Buông ra!”


Khúc Chấn Sơ chợt quát lớn một tiếng.


An Diệc Diệp và nhân viên phục vụ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía anh.


Sắc mặt Khúc Chấn Sơ hơi u ám.


Nhân viên phục vụ bị dọa vội vã buông tay.


“Xin lỗi, là lỗi của tôi.”


Nhưng ấn đường Khúc Chấn Sơ vẫn nhíu chặt, anh kéo tay An Diệc Diệp tới.


Sau khi quan sát kỹ càng, anh đưa tay lau ở phía trên một chút, giống như là muốn xóa đi mùi của đối phương, vô cùng bá đạo.


An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn hành động của anh.


“Anh làm sao thế?”


Nhân viên phục vụ bên cạnh nơm nớp lo sợ đứng sang một bên, vẫn không ngừng xin lỗi.


Khúc Chấn Sơ liếc nhìn anh ta, ánh mắt dữ tợn khiến anh ta lập tức trở nên yên tĩnh, không dám mở miệng nói tiếp nữa.


Khúc Chấn Sơ không nói gì nữa, mà kéo An Diệc Diệp đứng lên.


“Đi nhà hàng khác.”


An Diệc Diệp kinh ngạc nói: “Không cần đâu, chẳng qua không cẩn thận làm ướt…”


Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn im lặng, không quan tâm sự phản đối của An Diệc Diệp, kéo cô rời khỏi nhà hàng.


Trước khi đi, anh còn quay đầu liếc nhìn nhân viên phục vụ kia.


Suốt đường đi, An Diệc Diệp cau mày, không biết rốt cuộc vừa nãy Khúc Chấn Sơ tức cái gì.


Sau khi lên xe, cô mới không kìm được hỏi: “Cuối cùng anh làm sao thế?”


Khúc Chấn Sơ quay sang nhìn cô một chút, rồi hít sâu một hơi, dường như đang cố gắng ép tâm trạng của mình xuống, vẻ mặt dần dần thả lỏng.


Ngay sau đó nở nụ cười dịu dàng:


“Xin lỗi em, chúng ta đổi nhà hàng khác nhé, ngay cả bưng cà phê mà cũng có thể làm bắn lung tung thì đồ ăn ở đó chắc cũng không ngon đâu.” Anh chắc chắn nói.


An Diệc Diệp hoài nghi nhìn anh, nói: “Nhưng mà gần đây khá nhiều người giới thiệu nhà hàng này cho em.”


Khúc Chấn Sơ kéo tay cô tới, hôn lên bàn tay cô một cái.


“Chắc chắn có nơi tốt hơn chỗ đó.”


Nói xong, anh lập tức nổ máy xe, rời khỏi bãi đậu xe ngầm.


An Diệc Diệp quay đầu nhìn về phía Khúc Chấn Sơ đang lái xe, sau khi bọn họ từ cô nhi viện trở về, dường như anh có vẻ là lạ.


Cô còn đang nghĩ thì Khúc Chấn Sơ quay đầu liếc nhìn cô.


“Em làm sao thế?”


An Diệc Diệp lắc đầu.


“Không sao…”


Hôm sau.


An Diệc Diệp đến studio đúng giờ.


Đây là chương trình giám định bảo vật, chương trình như thế này không được hoan nghênh, nên giờ phát sóng được ấn định vào giờ làm việc buổi chiều.


Phát vào thời gian này, cơ bản đã quyết định gần như không có ai xem.


Vừa tới, An Diệc Diệp đã thấy quả nhiên ngoài cô thì trong chương trình chỉ có hai giám khảo.


Hai giám khảo này tuổi tác cũng tương đương ông Bành, nhưng tướng mạo lại có vẻ hết sức nghiêm túc.


Người nam mặc bộ đồ may kiểu cổ màu đen, người nữ mặc vest.


An Diệc Diệp cúi đầu nhìn váy của mình một chút, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.


“Có phải tôi ăn mặc tùy ý quá không? Cần thay quần áo khác không?”


Trợ lý xua tay nói: “Không sao, cô mặc cái gì cũng được.”


Nói xong trong lòng lại bồi thêm một câu: Dù sao cô ở đây cũng chẳng khác nào cái bình hoa di động, tất nhiên phải ăn mặc đẹp một chút thì mới có thể thu hút ánh mắt chứ.


Bọn họ đều cho rằng An Diệc Diệp căn bản không có cơ hội giám định và thưởng thức.


Thậm chí, đạo diễn còn lặng lẽ báo cho MC, cố gắng đừng để An Diệc Diệp mở miệng, tránh cho đến lúc đó nói sai, dẫn tới hai vị Thái Sơn Bắc Đẩu còn lại không hài lòng.


Câu nói này của trợ lý vừa vặn bị hai vị đại sư đang đi về phía này nghe thấy.


Bọn họ không hài lòng liếc nhìn An Diệc Diệp, vẻ mặt nghiêm túc.


Say khi đánh giá một lúc, nói: “Xem ra Bành An không dám tới nhỉ? Để một con bé tới là xem thường chúng tôi phải không?”


An Diệc Diệp còn chưa lên tiếng, trợ lý lo bọn họ làm ầm ĩ, đã vội vàng giải thích:


“Ông Bành bận nên không thể đến tham gia, do đó để đồ đệ của ông ấy đến thay thế vị trí của mình.”


Hai người kia bất mãn nhíu mày.


“Một con bé bắt mũi chưa sạch mà muốn ngồi ngang hàng với chúng tôi…”


Trợ lý cười xấu hổ:


“Ông Bành nói, về phương diện đồ cổ, cô An có thiên phú cực cao, cho nên mới cử cô ấy tới, có lẽ không có vấn đề gì.”


Người kia lại cười nhạo nói: “Sao tôi nghe nói cô ta mới làm học trò của ông Bành được ngắn ngủi nửa năm, hơn nữa trước đó còn chưa từng tiếp xúc với nghề này.”


“Dù cô ta có thiên tài thế nào đi nữa, thì liên quan đến đồ cổ không được phép có bất kỳ sự qua loa nào.”


Nghe vậy, An Diệc Diệp chỉ cảm thấy hai người này và ông Bành không hợp nhau, không kìm được nói:


“Hai vị đại sư, tôi tài hèn học ít, lát nữa vẫn xin các vị chỉ giáo nhiều hơn.”


“Hừ! Dù có chỉ giáo thì cũng phải cô có thể nghe hiểu mới được.”


An Diệc Diệp cười nhạt một tiếng, không nói gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK