Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Trương nhìn xung quanh rồi nói: “Quản gia, chúng tôi muốn tìm con bé Giai, ông dẫn tôi lên đây làm gì?”


Quản gia chỉ vào cánh cửa đang bị khóa kín.


“Cô chủ đang ở trong đó.”


Hai người nghe vậy mới quay đầu lại nhìn.


Cửa của căn phòng trước mặt được khóa kín lại bằng một ổ khóa to đùng, cứ như bên trong đang giam giữ phạm nhân vậy…


Ông Trương trợn to mắt nhìn ổ khóa treo trên cửa rồi lại quay qua nhìn quản gia.


“Ý ông là bé Giai đang bị nhốt ở bên trong à?”


Quản gia chậm rãi gật đầu trong ánh mắt kinh ngạc của hai người.


“Bậy bạ!”


Ông Bành nghe quản gia thừa nhận thì liền quát lớn.


“Trong đó đang nhốt một con người đó! Ai làm trò này? Khúc Chấn Sơ hay là ông hả?”


Quản gia nghe ông nói vậy thì sợ hãi xua tay.


“Không phải tôi, không phải tôi, sao tôi dám giam giữ cô chủ chứ!”


“Vậy là do Khúc Chấn Sơ đúng chứ?”


Quản gia không nói lời nào, đến lúc này thì ông Trương và ông Bành cũng đã đoán được mọi chuyện.


Hai người đi đến bên cạnh cánh cửa, nét mặt vô cùng nặng nề.


“Mở cửa ra!”


Ông Bành bực bội quát lớn.


Nhưng nếu không có sự cho phép của Khúc Chấn Sơ thì sao quản gia dám mở cửa chứ?


Ông Trương tức đến đỏ cả mặt.


“Ở trong đó đang nhốt một con người, mà đó còn là vợ của Khúc Chấn Sơ nữa!”


Ông Bành không muốn nhiều lời với quản gia nữa, ông giật lấy chiếc chìa khóa từ trên tay ông ta rồi bước lên mở cửa ra.


Cửa phòng ngủ mở ra, người ở bên trong cũng quay đầu lại.
Ông Trương và ông Bành trông thấy An Diệc Diệp đang ngồi trên sàn thì đau lòng cực kì, hai người càng lúc càng thức Khúc Chấn Sơ hơn.


“Thằng nhóc Khúc Chấn Sơ chết tiệt! Nó nghĩ nó là ai vậy chứ? Dám đối xử với người khác như vậy?”


“Bé Giai, con có sao không?”


“Nào, hai ông đưa con ra ngoài, nhà của loại người như vậy không ở càng tốt! Về nhà của ông đi con.”


“Khúc Chấn Sơ không yêu thương con thì có người khác thương!”


Ông Trương bước đến kéo An Diệc Diệp đang ngồi dưới đất lên.


An Diệc Diệp nhìn hai ông cụ đang đứng trước mặt mình.


“Ông Trương, ông Bành, sao hai người lại đến đây?”


Ông Bành trừng to mắt nhìn cô học trò cưng của mình.


“Nếu hai ông không đến thì con sắp bị tên Khúc Chấn Sơ kia nhốt ở đây đến chết rồi!”


Nói rồi ông kéo An Diệc Diệp ra bên ngoài.
“Ông đã nói rồi mà, Khúc Chấn Sơ
không phải hạng người tốt lành gi, vậy
mà con không chiu nghe, giờ đã sáng
mắt ra chưa?”
“Bé Giai à, con đừng sơ, hai ông đều
đứng về phía con cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK