CHƯƠNG 251
Bộ đồ cô ta đang mặc tuyệt đối không thể nào là bộ đồ mà cô con gái độc nhất nhà họ Tiêu sẽ mặc, cô ta không trang điểm, trông vô cùng tiều tụy.
Trông rất khác với người trong tấm ảnh.
Dưới chiếc áo đen rộng mà cô ta mặc, An Diệc Diệp có thể thấy rõ!
Bụng của cô ta đang nhô cao lên!
Cô ta mang thai rồi?
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn cô ta, một lúc lâu cũng không thể nói thành lời.
Lúc này Khúc Chấn Sơ bước đến, đưa tay ra ôm lấy eo cô.
“Em đang làm gì vậy? Không phải bảo đi vệ sinh sao?”
Giọng nói anh ẩn chứa sự nghi hoặc, nhưng rất nhanh, anh đã nhận ra cơ thể An Diệc Diệp đang run rẩy!
Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
“Em sao vậy?”
Anh thuận theo tầm mắt An Diệc Diệp nhìn qua, thấy người phụ nữ mặc chiếc áo đen đứng trước cửa.
Nhìn qua đó vài giây, anh chưa kịp phát giác ra có gì đó không ổn thì đối phương đã nhanh chóng đẩy cửa ra, đi vào phòng.
Một lúc lâu sau An Diệc Diệp mới bình tĩnh lại được.
Khúc Chấn Sơ chưa từng nhìn thấy ảnh của Tiêu Nhĩ Giai, không biết cô ta trông như thế nào.
Hơn nữa bây giờ trong lòng anh, cô mới là Tiêu Nhĩ Giai.
Cô lặng lẽ suy nghĩ kĩ càng, nhưng cô vẫn còn bàng hoàng với tình cảnh vừa rồi, tim đập nhanh hơn.
Cô muốn tìm Tiêu Nhĩ Giai về, nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời cơ thích hợp.
An Diệc Diệp mới thở phào một hơi, Khúc Chấn Sơ đã hỏi: “Cái người ban nãy, em biết cô ấy sao?”
An Diệc Diệp giật mình, vội lắc đầu.
Nhưng cô lại nhận ra phản ứng của mình có hơi mạnh mẽ, bèn khẽ nói: “Nhận nhầm người rồi, có hơi giống với người bạn trước kia của em.”
Khúc Chấn Sơ lại nhìn qua phía đó lần nữa.
An Diệc Diệp lo lắng, kéo anh trở về.
Khúc Chấn Sơ đi theo cô, lại hỏi: “Không phải bảo là đi vệ sinh sao? Sao lại qua đây rồi?”
“À, em không tìm thấy nhà vệ sinh, nghĩ rằng ở sau cánh gà chắc sẽ có nên đã tới đây.”
Nói xong, không để Khúc Chấn Sơ hỏi nhiều, cô vội đưa anh rời khỏi nơi này.
Buổi biểu diễn trên sân khấu đã kết thúc, người bên dưới điên cuồng hò hét “Ấn Cầm”.
An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ còn chưa kịp trở về phòng bao thì đã có người gọi cô lại.
“Thưa cô, Ấn Cầm nói có chút chuyện muốn nói với hai người.”
An Diệc Diệp vẫn còn sợ hãi bởi chuyện ban nãy.
Bây giờ cô cũng đã biết được, người quan trọng trong lời mà Mai Ấn Cầm nói trước đó là ai rồi.
Anh ta đã sớm tìm được Tiêu Nhĩ Giai, nhưng lại xảy ra chút vấn đề.
Vì Tiêu Nhĩ Giai đã mang thai rồi…
An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ đứng bên cạnh, chủ động từ chối: “Không, tôi không qua đó nữa đâu. Bảo với anh ấy, hôm nay muộn quá rồi, khi khác có thời gian thì chúng tôi sẽ hẹn sau.”
Đối phương như rất ít khi gặp được người từ chối Mai Ấn Cầm, bèn quan sát cô một lượt.
“Được, không thành vấn đề.”
Ra khỏi sân vận động, An Diệc Diệp cũng không hề thả lỏng.
Cô không dám để Tiêu Nhĩ Giai và Khúc Chấn Sơ chạm mặt nhau.
Khúc Chấn Sơ thấy sắc mặt không được bình thường của cô, lo lắng nói: “Em sao vậy?”
An Diệc Diệp miễn cưỡng nở nụ cười.
CHƯƠNG 251
Bộ đồ cô ta đang mặc tuyệt đối không thể nào là bộ đồ mà cô con gái độc nhất nhà họ Tiêu sẽ mặc, cô ta không trang điểm, trông vô cùng tiều tụy.
Trông rất khác với người trong tấm ảnh.
Dưới chiếc áo đen rộng mà cô ta mặc, An Diệc Diệp có thể thấy rõ!
Bụng của cô ta đang nhô cao lên!
Cô ta mang thai rồi?
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn cô ta, một lúc lâu cũng không thể nói thành lời.
Lúc này Khúc Chấn Sơ bước đến, đưa tay ra ôm lấy eo cô.
“Em đang làm gì vậy? Không phải bảo đi vệ sinh sao?”
Giọng nói anh ẩn chứa sự nghi hoặc, nhưng rất nhanh, anh đã nhận ra cơ thể An Diệc Diệp đang run rẩy!
Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
“Em sao vậy?”
Anh thuận theo tầm mắt An Diệc Diệp nhìn qua, thấy người phụ nữ mặc chiếc áo đen đứng trước cửa.
Nhìn qua đó vài giây, anh chưa kịp phát giác ra có gì đó không ổn thì đối phương đã nhanh chóng đẩy cửa ra, đi vào phòng.
Một lúc lâu sau An Diệc Diệp mới bình tĩnh lại được.
Khúc Chấn Sơ chưa từng nhìn thấy ảnh của Tiêu Nhĩ Giai, không biết cô ta trông như thế nào.
Hơn nữa bây giờ trong lòng anh, cô mới là Tiêu Nhĩ Giai.
Cô lặng lẽ suy nghĩ kĩ càng, nhưng cô vẫn còn bàng hoàng với tình cảnh vừa rồi, tim đập nhanh hơn.
Cô muốn tìm Tiêu Nhĩ Giai về, nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời cơ thích hợp.
An Diệc Diệp mới thở phào một hơi, Khúc Chấn Sơ đã hỏi: “Cái người ban nãy, em biết cô ấy sao?”
An Diệc Diệp giật mình, vội lắc đầu.
Nhưng cô lại nhận ra phản ứng của mình có hơi mạnh mẽ, bèn khẽ nói: “Nhận nhầm người rồi, có hơi giống với người bạn trước kia của em.”
Khúc Chấn Sơ lại nhìn qua phía đó lần nữa.
An Diệc Diệp lo lắng, kéo anh trở về.
Khúc Chấn Sơ đi theo cô, lại hỏi: “Không phải bảo là đi vệ sinh sao? Sao lại qua đây rồi?”
“À, em không tìm thấy nhà vệ sinh, nghĩ rằng ở sau cánh gà chắc sẽ có nên đã tới đây.”
Nói xong, không để Khúc Chấn Sơ hỏi nhiều, cô vội đưa anh rời khỏi nơi này.
Buổi biểu diễn trên sân khấu đã kết thúc, người bên dưới điên cuồng hò hét “Ấn Cầm”.
An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ còn chưa kịp trở về phòng bao thì đã có người gọi cô lại.
“Thưa cô, Ấn Cầm nói có chút chuyện muốn nói với hai người.”
An Diệc Diệp vẫn còn sợ hãi bởi chuyện ban nãy.
Bây giờ cô cũng đã biết được, người quan trọng trong lời mà Mai Ấn Cầm nói trước đó là ai rồi.
Anh ta đã sớm tìm được Tiêu Nhĩ Giai, nhưng lại xảy ra chút vấn đề.
Vì Tiêu Nhĩ Giai đã mang thai rồi…
An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ đứng bên cạnh, chủ động từ chối: “Không, tôi không qua đó nữa đâu. Bảo với anh ấy, hôm nay muộn quá rồi, khi khác có thời gian thì chúng tôi sẽ hẹn sau.”
Đối phương như rất ít khi gặp được người từ chối Mai Ấn Cầm, bèn quan sát cô một lượt.
“Được, không thành vấn đề.”
Ra khỏi sân vận động, An Diệc Diệp cũng không hề thả lỏng.
Cô không dám để Tiêu Nhĩ Giai và Khúc Chấn Sơ chạm mặt nhau.
Khúc Chấn Sơ thấy sắc mặt không được bình thường của cô, lo lắng nói: “Em sao vậy?”
An Diệc Diệp miễn cưỡng nở nụ cười.