“Em yêu anh, Khúc Chấn Sơ, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Cơ thể Khúc Chấn Sơ run lên.
Đây là… món quà sinh nhật An Diệc Diệp muốn tặng cho anh.
Lời hứa hẹn cả đời.
Nhưng ngày hôm đó, anh đã nói những gì?
Anh lại nhốt An Diệc Diệp lại!
Anh không tin cô.
Không cần tình yêu của cô.
Nói trái tim của cô không đáng một xu…
“Xin lỗi em, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em…”
Anh cầm cây bút ghi âm trong tay, như là An Diệc Diệp đang ở ngay trước mặt anh lúc này.
Từng tiếng xin lỗi, ăn năn vang lên.
Nhưng lúc này lại không ai có thể nghe thấy được.
Một lúc sau, cây bút ghi âm lại vang lên một đoạn tin nhắn khác.
Giọng nói của An Diệc Diệp lại truyền tới.
“Tiêu Nhĩ Giai, cô đi đến bước đường này đều là do cô, không liên quan gì đến tôi hết.”
Cơ thể Khúc Chấn Sơ run rẩy, anh chợt ngẩng đầu dậy, trong ánh mắt tràn ngập sự căm hận.
Cây bút này đã ghi âm lại toàn bộ tình hình lúc đó, vang vọng bên tai Khúc Chấn Sơ.
Qua chiếc bút ghi âm cũng có thể cảm nhận được sự căm hận trong giọng nói của Tiêu Nhĩ Giai.
“Tôi nói cô nghe, tôi hận không thể đích thân giết cô! Lột da cô! Rút gân cô! Đến cả khi nằm mơ tôi cũng nghĩ nên giết cô như thế nào!”
Khúc Chấn Sơ siết chặt bàn tay lại, ánh mắt đỏ rực, như một con sư tử đang nổi giận.
Tiêu Nhĩ Giai! Cô dám sao!
Gương mặt anh lập tức biến dạng, quay đầu nhìn sang vách đá bên cạnh, xông qua đó.
Vì chạy quá nhanh, suýt chút nữa anh rơi khỏi vách đá.
Khúc Chấn Sơ quỳ xuống cạnh vách đá, cúi đầu nhìn sóng biển cuộn trào, bên tai lại vang lên giọng nói của An Diệc Diệp.
“Khúc Chấn Sơ, em cảm thấy, em đã nhìn thấy pháo hoa rồi…”
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cơ thể Khúc Chấn Sơ run rẩy.
Anh nhớ ra rồi.
Anh từng nói, phải khiến An Diệc Diệp nhìn thấy pháo hoa thì liền nhớ đến anh.
An Diệc Diệp nói: “Khúc Chấn Sơ, em nhớ anh rồi.”