Trong kí ức của anh ta, Tiêu Nhĩ Giai vẫn luôn là một người phụ nữ dịu dàng lương thiện, nhưng bây giờ lại như có điều gì đó đang dần dần thay đổi.
Tiêu Nhĩ Giai thấy được ánh mắt của anh ta, cười nói: “Có phải anh cảm thấy em quá ác độc hay không?”
Phùng Tấn không nói gì.
Cô ta lại nói tiếp: “Là cô ta đã khiến em thành ra như vậy, khiến cả nhà họ Tiêu tan cửa nát nhà, rơi đến bước đường người người đuổi đánh, em làm vậy có sai sao?”
Cô ta nói, tâm trạng trở nên kích động.
“Em cũng chỉ muốn bảo vệ hai chúng ta mà thôi, An Diệc Diệp biết quá nhiều thứ, không thể giữ cô ta lại.”
Thấy Phùng Tấn mãi vẫn không lên tiếng, Tiêu Nhĩ Giai đặt tay lên vai anh ta.
“Không phải anh nói anh yêu em sao? Đến một yêu cầu bé nhỏ như vậy anh cũng không thể thỏa mãn cho em sao?”
Phùng Tấn mấp máy môi, cuối cùng cũng không cất lời từ chối, chỉ gật đầu.
Tiêu Nhĩ Giai hài lòng nở nụ cười, dựa đầu lên vai anh ta.
“Em biết anh sẽ mãi ở bên em mà, chỉ cần chúng ta giải quyết xong cô ta, bất kể anh đi đâu, em cũng sẽ đi theo anh.”
“Không phải anh muốn có con sao? Em có thể sinh cho anh một đứa nữa.”
Phùng Tấn gật đầu.
“Vì em, anh làm gì cũng được.”
Tiêu Nhĩ Giai vui mừng quay sang, hôn lên miệng anh ta.
“Anh thật tốt.”
Chiếc xe huênh hoang đi trên đường, lái ra khỏi trung tâm thành phố, đi về phía bãi biển ngoại thành.
Lúc này, Khúc Chấn Sơ đã trở về lâu đài.
Quản gia đang lo lắng sốt vó, thấy anh về, vội bước tới.
“Cậu chủ, vệ sĩ đã tìm hết những bệnh viện ở gần đây rồi, nhưng vẫn không tìm ra tung tích của cô An, tiếp theo bọn họ định đi…”
“Không cần tìm nữa.”
Quản gia còn chưa nói xong thì đã bị Khúc Chấn Sơ ngắt lời.
Ông ngơ ra, như là nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm hay không.
Ông tò mò nhìn Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu, nói: “Không cần tìm nữa, cô ấy đã đi rồi.”
Quản gia ngơ ra.