Cô gái ướt sũng trong tấm ảnh kia có vài phần giống với An Diệc Diệp.
Hơn nữa, cô gái đang cười đắc ý ở phía sau lại trông giống hệt Dư Nhã Thiểm!
Ông so sánh hai tấm ảnh, rất rõ ràng, cô bé bím tóc hai bên kia chính là An Diệc Diệp, còn Dư Nhã Thiểm chính là cô bé túm tóc người khác.
Quản gia thấy vậy, không khỏi oán trách: “Sao từ nhỏ cô Dư đã thích bắt nạt cô An như vậy rồi chứ?”
Chỉ một câu nói tùy tiện nhưng lại lập tức khiến Khúc Chấn Sơ run rẩy.
Anh chợt ngẩng đầu lên nhìn quản gia, đặt tấm ảnh của hai cô gái đứng trước cô nhi viện xuống trước mặt ông.
Khúc Chấn Sơ nhìn ông chằm chằm, vô cùng nghiêm túc.
“Ông nói tôi nghe, ở đây ai là An Diệc Diệp?”
Quản gia cầm hai tấm ảnh lên, so sánh kĩ càng.
Nếu lấy riêng hai tấm ảnh này ra thì hoàn toàn không phân biệt rõ được ai với ai, hồi nhỏ đều trông khá giống nhau.
Nhưng nếu như so sánh với tấm hai người họ mặc đồng phục thì có thể thấy rõ được.
Quản gia chỉ vào cô bé bím tóc đang khóc, nói: “Đây chính là cô An.”
Ngay sau đó, lại chỉ về phía cô bé còn lại.
“Đây là…”
Còn chưa nói xong, Khúc Chấn Sơ đã đứng phắt dậy.
“Không đúng! Đây là Nhã Thiểm!”
Quản gia càng không hiểu.
“Đúng thế, chính là cô An mà.”
Khúc Chấn Sơ cầm hai tấm ảnh trong tay đi qua đi lại, như bị quỷ ám.
“Không phải cô ấy, sao có thể là cô ấy được?”
“Tôi đã làm những chuyện gì rồi đây?”
Quản gia lo lắng nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Cậu chủ, cậu sao vậy?”
Bước chân của Khúc Chấn Sơ chợt dừng lại.
“Tôi nghe nhầm tên cô ấy, nhận nhầm cô ấy, hóa ra cô ấy vẫn luôn ở bên tôi.”
“Sai rồi, sai rồi.”
Anh sốt ruột đi ra ngoài, mặc kệ tiếng kêu của quản gia, đi thẳng lên xe, giẫm chân ga, phóng nhanh xe ra ngoài.