Ông Bành và ông tương nhíu mày.
“Sao cậu ta biết được nhóc ở đây?”
Ông Trương quay sang nhìn người khác.
“Có phải mấy người tiết lộ không?”
Bọn họ vội xua tay.
“Không phải, chắc chắn không phải chúng tôi, chúng tôi không nói gì hết.”
“Vậy sao cậu ta đến được?”
Ông Bành cười khẩy một tiếng.
“Với thủ đoạn đó thì có gì qua mắt được cậu ta?”
Nói xong, lại quay sang nói với An Diệc Diệp: “Nhóc, em nói xem, có muốn thầy đuổi cậu ta ra ngoài không?”
Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa, rõ ràng anh đến là vì An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp hơi ló đầu nhìn ra, ánh mắt anh thuận tiện quan sát cả người cô một vòng, cuối cùng mới dừng trên mặt cô.
Ông Trương và ông Bành còn đang chờ đáp án của An Diệc Diệp.
“Nhóc con?”
An Diệc Diệp liếc nhìn người đứng bên ngoài một chút, nói: “Được rồi, để anh ấy vào đi.”
Trong lòng ông Bành và ông Trương vẫn có chút bất mãn, nhưng An Diệc Diệp đã đồng ý rồi thì cũng đành phải đáp ứng.
Vừa bước vào, Khúc Chấn Sơ đã quét mắt khắp phòng khách một lần, không nhìn thấy bóng dáng Will, mới thoáng yên tâm chút, sắc mặt cũng tốt lên.
Anh đi thẳng đến trước mặt An Diệc Diệp, hơi cúi đầu nhìn cô.
“Anh làm gì thế?” An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ nói: “Sợ em không nghe lời, nên tới xem một chút.”
“Anh coi tôi là trẻ con à?”
Khúc Chấn Sơ cười nói: “Là trẻ con đã tốt.”
Dứt lời, thấy An Diệc Diệp có vẻ tức giận, khóe miệng hơi cong lên:
“Thật ra, hôm nay tôi còn có một chuyện khác muốn tìm em giúp đỡ.”
An Diệc Diệp vừa định hỏi là chuyện gì thì ông Trương và ông Bành đứng bên cạnh đã không nhịn được nữa:
“Hai người đang thì thầm cái gì thế?”
Ông Bành vẫy tay với cô.
“Nhóc con, trước tiên đến đây để ông xem tay nghề của cháu thế nào?”
An Diệc Diệp khẽ gật đầu đi tới, cô vừa đi, ánh mắt Khúc Chấn Sơ lập tức dõi theo cô. Ngôn Tình Hài
Nhưng tầm mắt của anh lại đột ngột bị người ta chặn lại.