Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 279


Tiêu Hàm Tuyên nhìn cô ta, không phản đối cũng không đồng ý, mà quay người đi ra ngoài.


Tiêu Nhĩ Giai biết, Tiêu Hàm Tuyên như vậy là đã ngầm đồng ý rồi.


Trong một căn phòng chéo với bọn họ, có người đang đứng trước cửa sổ, nhìn thấy hết mọi chuyện đã diễn ra.


Nguyễn Lê đan hai tay vào nhau, gương mặt phủ voan mỏng không thể nhìn ra vẻ mặt.


Trong phòng không bật đèn.


Trong bóng tối, người ngồi trên ghế khẽ thở dài một hơi.


“Lê, em tùy hứng quá rồi đó.”


Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên nhưng lại không hề có ý trách móc, mà lại kèm theo sự bất lực.”


Nguyễn Lê chậm rãi nói, giọng nói mềm mại nhưng lại thể hiện rõ vẻ mạnh mẽ.


“Em đã đợi mười tám năm rồi, không muốn đợi thêm nữa.”


Trong bóng tối, giọng người đàn ông thể hiện kèm theo sự nuông chiều.


“Hiện giờ em mới kế thừa nhà họ Nguyễn, còn cần chút thời gian.”


“Hôm nay em đã nhìn thấy con bé rồi.”


Không biết Nguyễn Lê nghĩ đến điều gì mà khẽ mỉm cười, nhưng rất nhanh, bà ta lại nhíu mày.


Người đàn ông đứng dậy bước tới, dáng người vốn cao lớn, đứng trong bóng tối lại càng khiến người ta có cảm giác bức bách hơn.


Người đàn ông khẽ ôm lấy Nguyễn Lê từ phía sau.


“Vẫn cần thời gian.”


“Lê, đợi nhiều năm như vậy rồi, chúng ta đợi thêm một chút nữa thôi.”


Nguyễn Lê im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chấp nhận.


“Ừm.”


An Diệc Diệp được Khúc Chấn Sơ đưa ra khỏi nhà họ Nguyễn.


Khúc Chấn Sơ cười, ôm eo cô.


“May mà lúc nãy em đi ra không nhìn chằm chằm vào đống đồ cổ trên hành lang.”


Anh đưa tay ra xoa nắn eo của An Diệc Diệp: “Nếu em nhìn lâu một chút, anh sẽ không kìm được mà hỏi bà Nguyễn xem bà ấy có bán đồ trong nhà hay không rồi mua về cho em mất.”


An Diệc Diệp thoát ra khỏi suy nghĩ về chuyện của Tiêu Nhĩ Giai.


Cô bật cười, giơ sợi dây chuyền trên cổ mình lên.


“Em có cái này là đủ rồi.”


Khúc Chấn Sơ ngơ ra, ánh mắt lập tức tối đi, đáy mắt dao động.


Anh ôm chặt lấy An Diệc Diệp.


“Đừng nói những lời đáng yêu như vậy, cẩn thận anh phạt em đấy.”


An Diệc Diệp cười đẩy anh ra.


Động tác của Khúc Chấn Sơ chơt ngừng lại, đưa tay chạm vào vạt áo trước của An Diệc Diệp.


“Sao áo em lại ướt rồi?”


Anh nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.


“Ai làm?”


An Diệc Diệp sợ hãi, vội kéo tay anh ra.


“Không có, lúc em đi vào nhà vệ sinh không cẩn thận va phải thôi.”


Sắc mặt Khúc Chấn Sơ không hề tốt lên.


CHƯƠNG 279


Tiêu Hàm Tuyên nhìn cô ta, không phản đối cũng không đồng ý, mà quay người đi ra ngoài.


Tiêu Nhĩ Giai biết, Tiêu Hàm Tuyên như vậy là đã ngầm đồng ý rồi.


Trong một căn phòng chéo với bọn họ, có người đang đứng trước cửa sổ, nhìn thấy hết mọi chuyện đã diễn ra.


Nguyễn Lê đan hai tay vào nhau, gương mặt phủ voan mỏng không thể nhìn ra vẻ mặt.


Trong phòng không bật đèn.


Trong bóng tối, người ngồi trên ghế khẽ thở dài một hơi.


“Lê, em tùy hứng quá rồi đó.”


Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên nhưng lại không hề có ý trách móc, mà lại kèm theo sự bất lực.”


Nguyễn Lê chậm rãi nói, giọng nói mềm mại nhưng lại thể hiện rõ vẻ mạnh mẽ.


“Em đã đợi mười tám năm rồi, không muốn đợi thêm nữa.”


Trong bóng tối, giọng người đàn ông thể hiện kèm theo sự nuông chiều.


“Hiện giờ em mới kế thừa nhà họ Nguyễn, còn cần chút thời gian.”


“Hôm nay em đã nhìn thấy con bé rồi.”


Không biết Nguyễn Lê nghĩ đến điều gì mà khẽ mỉm cười, nhưng rất nhanh, bà ta lại nhíu mày.


Người đàn ông đứng dậy bước tới, dáng người vốn cao lớn, đứng trong bóng tối lại càng khiến người ta có cảm giác bức bách hơn.


Người đàn ông khẽ ôm lấy Nguyễn Lê từ phía sau.


“Vẫn cần thời gian.”


“Lê, đợi nhiều năm như vậy rồi, chúng ta đợi thêm một chút nữa thôi.”


Nguyễn Lê im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chấp nhận.


“Ừm.”


An Diệc Diệp được Khúc Chấn Sơ đưa ra khỏi nhà họ Nguyễn.


Khúc Chấn Sơ cười, ôm eo cô.


“May mà lúc nãy em đi ra không nhìn chằm chằm vào đống đồ cổ trên hành lang.”


Anh đưa tay ra xoa nắn eo của An Diệc Diệp: “Nếu em nhìn lâu một chút, anh sẽ không kìm được mà hỏi bà Nguyễn xem bà ấy có bán đồ trong nhà hay không rồi mua về cho em mất.”


An Diệc Diệp thoát ra khỏi suy nghĩ về chuyện của Tiêu Nhĩ Giai.


Cô bật cười, giơ sợi dây chuyền trên cổ mình lên.


“Em có cái này là đủ rồi.”


Khúc Chấn Sơ ngơ ra, ánh mắt lập tức tối đi, đáy mắt dao động.


Anh ôm chặt lấy An Diệc Diệp.


“Đừng nói những lời đáng yêu như vậy, cẩn thận anh phạt em đấy.”


An Diệc Diệp cười đẩy anh ra.


Động tác của Khúc Chấn Sơ chơt ngừng lại, đưa tay chạm vào vạt áo trước của An Diệc Diệp.


“Sao áo em lại ướt rồi?”


Anh nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.


“Ai làm?”


An Diệc Diệp sợ hãi, vội kéo tay anh ra.


“Không có, lúc em đi vào nhà vệ sinh không cẩn thận va phải thôi.”


Sắc mặt Khúc Chấn Sơ không hề tốt lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK