Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khúc Chấn Sơ không hề nhúc nhích, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua An Diệc Diệp.
Nói với Chiết Lam: “Đưa cô ấy về nhà họ Nguyễn.”
Nhìn người còn đang nằm dưới đất, cho dù là người bình tĩnh như Chiết Lam thì trong thời gian ngắn vẫn không kịp phản ứng.
Anh hoảng sợ, vội vàng gật đầu.
“Vâng, tổng giám đốc Khúc.”
Nói xong, mấy cảnh sát lập tức dẫn Khúc Chấn Sơ đi ra ngoài.
Lúc này An Diệc Diệp mới đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng đi lên trước vài bước, cản mấy cảnh sát lại.
“Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm? Trước khi điều tra rõ ràng, các anh không thể bắt người.”
Cảnh sát khó chịu nói: “Cô à, yêu cầu cô không được cản trở người thi hành công vụ, nếu không chúng tôi sẽ bắt cả cô!”
Sao An Diệc Diệp có thể trơ mắt nhìn Khúc Chấn Sơ bị bắt đi chứ.
Cô không nhúc nhích cản trước mặt anh.
“Chắc chắn có hiểu lầm gì đó? Hiện tại các anh không thể bắt người.”
Khúc Chấn Sơ bình tĩnh nhìn cô.
“Chờ tôi về, tôi sẽ không sao, mấy ngày nay đừng đi lung tung.”
Lúc này anh trông không giống như người bị cảnh sát bắt được, ngược lại còn bình tĩnh hơn bất cứ người nào ở đây.
Nói xong, lập tức đi theo mấy cảnh sát tránh An Diệc Diệp, đi sang một bên khác.
An Diệc Diệp đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng Khúc Chấn Sơ bị bắt đi, vẫn không thể hiểu được.
Lúc này Chiết Lam đi đến, sốt ruột nói: “Cô An, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Có thật là…”
Anh không nói tiếp.
An Diệc Diệp nhíu chặt mày.
“Lúc tôi đi vào cũng đã nhìn thấy cảnh như các anh, tôi cũng không biết là chuyện như thế nào. Anh nói cho tôi nghe những gì anh biết được trước đi.”
Chiết Lam nhíu mày, sắc mặt rất tệ.
“Chúng tôi tìm được chỗ Tiêu Nhĩ Giai trốn, vốn định báo cảnh sát, nhưng cậu chủ nói anh ấy muốn gặp cô ta trước, bảo chúng tôi ở bên ngoài chờ, nhưng không ngờ…”
“Tuy bình thường cậu chủ rất nghiêm khác, người kiếm chuyện với anh ấy cũng có hậu quả rất thê thảm, nhưng chưa bao giờ có người chết…”
Nếu là lúc trước, anh chắc chắn sẽ không tin, nhưng bây giờ bởi vì tình hình bệnh tật không ổn định của Khúc Chấn Sơ, ngược lại làm người ta bắt đầu lo lắng.
Huống chi lúc trước Tiêu Nhĩ Giai từng có ý định giết An Diệc Diệp, sau đó lại đốt cháy viện bảo tàng quan trọng.
Dựa theo trạng thái hiện tại của Khúc Chấn Sơ, có khả năng sẽ thật sự giết chết cô ta.
Đây là điều Chiết Lam lo lắng.
An Diệc Diệp mím môi, nhanh chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Lúc nãy tại sao lại có cảnh sát đến? Các anh báo cảnh sát sao?”
Chiết Lam lắc đầu.
“Chúng tôi không báo cảnh sát, nhưng đang canh chừng ở bên ngoài chưa được vài phút thì cảnh sát đã đến, tôi đã hỏi những người khác, không có ai báo cảnh sát cả.”
An Diệc Diệp hơi dừng chân lại, nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đã ngồi lên xe cảnh sát.
Tiếng còi cảnh sat ầm ĩ làm trong lòng cô vô cùng hoảng loạn.
Cô nhắm mắt lại, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh.
“Có người gài bẫy, muốn đưa Khúc Chấn Sơ vào tù.”
Nghe được câu nói này, Chiết Lam đột nhiên chấn động.
Nếu Khúc Chấn Sơ thật sự không giết người, vậy khả năng duy nhất chính là có người hãm hại.
Thời gian cảnh sát đến quá trùng hợp, làm người ta không thể không nghi ngờ.
An Diệc Diệp quay đầu hỏi: “Còn có ai biết được tin tức các anh tìm được Tiêu Nhĩ Giai?”
Chiết Lam suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK