Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 272


Đồ đạc trưng bày trong Hán Thảo Hiên đều là vật mô phỏng, còn ở đây mỗi thứ đều là hàng thật giá thật.


Ngang nhiên đặt đồ cổ hơn ba tỷ trên hành lang, hơn nữa không chỉ có một thứ, thậm chí còn hống hách hơn lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ.


Khúc Chấn Sơ chú ý đến ánh mắt của cô, nên khẽ sáp tới nói.


“Mấy thứ này đều do tổ tiên nhà họ Nguyễn để lại, đã đặt ở đây mấy trăm năm rồi.”


An Diệc Diệp gật đầu, khẽ thu hồi tầm mắt, rồi tiếp tục đi vào bên trong.


Cô vừa xuyên qua hành lang với màu sắc cổ kính, thì phòng khách rộng lớn đã xuất hiện ngay trước mắt.


Phòng khách cực kỳ rộng lớn, lần này người được mời không dưới 100, nhưng tất cả đều tụ họp ở đây cũng không thể chiếm một phần ba diện tích.


Cách bố trí ở đây không quá lộng lẫy, nhưng cực kỳ hoành tráng.


Khiến người khác vừa bước vào, đáy lòng đã nảy sinh cảm giác chúng sinh nhỏ bé.


Rất nhanh, người trong phòng khách đã dần tăng lên.


An Diệc Diệp tận mắt nhìn thấy người thường xuyên xuất hiện trên TV, đều tụ họp ở đây.


Nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy, hành động của họ rất gò bó, không được tự nhiên.


Chứng kiến cảnh tượng này, cô càng tò mò hơn.


Rốt cuộc nhà họ Nguyễn này có bối cảnh thế nào?


Mà có thể khiến nhiều người kiêng kỵ như vậy.


Còn 10 phút nữa tiệc tối sẽ bắt đầu, nhưng cô vẫn chưa thấy người nhà họ Nguyễn xuất hiện.


An Diệc Diệp đang nghi ngờ liệu đối phương có xuất hiện hay không, thì nhìn thấy ở cửa có người khoan thai đến muộn.


Mọi người đều đồng loạt quay đầu, sau khi nhìn thấy người tới, thì thất vọng thu hồi tầm mắt.


Bọn họ còn tưởng là bà Nguyễn đã tới.


An Diệc Diệp cũng nhìn qua đó, nhưng vừa nhìn thấy người tới thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.


“Sao… cô ta lại tới đây?”


Cô nói không nên lời.


Người đang đứng bên cạnh cô khẽ nói: “Cô ta à, đó là họ hàng xa của nhà họ Tiêu.”


Dứt lời, đối phương ngạc nhiên nhìn An Diệc Diệp, sau khi nhận ra thân phận của cô thì kinh ngạc.


“Cô không biết ư?”


An Diệc Diệp sửng sốt.


“Không có, tôi chỉ nhất thời không nhớ ra thôi.”


Đối phương lắc đầu, nghi ngờ rời đi.


Nhưng An Diệc Diệp vẫn không nhúc nhích.


Cô nhìn người trước mặt, đối phương là họ hàng xa của nhà họ Tiêu?


Rõ ràng người trước mặt là Tiêu Nhĩ Giai.


Cô ta mặc một chiếc váy dài màu tối, đang ngắm nhìn xung quanh, trông cô ta còn xinh đẹp hơn lúc ở Hải Nam nhiều.


Mà người đứng bên cạnh, cùng cô ta đi vào trong là Tiêu Hàm Tuyên.


An Diệc Diệp khẽ nhìn xuống bụng cô ta.


Bụng cô ta phẳng lì…


Nửa tháng trước khi An Diệc Diệp thấy cô ta, Tiêu Nhĩ Giai đã mang thai khoảng bốn năm tháng.


Nhưng bây giờ cô ta lại không có gì hết.


CHƯƠNG 272


Đồ đạc trưng bày trong Hán Thảo Hiên đều là vật mô phỏng, còn ở đây mỗi thứ đều là hàng thật giá thật.


Ngang nhiên đặt đồ cổ hơn ba tỷ trên hành lang, hơn nữa không chỉ có một thứ, thậm chí còn hống hách hơn lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ.


Khúc Chấn Sơ chú ý đến ánh mắt của cô, nên khẽ sáp tới nói.


“Mấy thứ này đều do tổ tiên nhà họ Nguyễn để lại, đã đặt ở đây mấy trăm năm rồi.”


An Diệc Diệp gật đầu, khẽ thu hồi tầm mắt, rồi tiếp tục đi vào bên trong.


Cô vừa xuyên qua hành lang với màu sắc cổ kính, thì phòng khách rộng lớn đã xuất hiện ngay trước mắt.


Phòng khách cực kỳ rộng lớn, lần này người được mời không dưới 100, nhưng tất cả đều tụ họp ở đây cũng không thể chiếm một phần ba diện tích.


Cách bố trí ở đây không quá lộng lẫy, nhưng cực kỳ hoành tráng.


Khiến người khác vừa bước vào, đáy lòng đã nảy sinh cảm giác chúng sinh nhỏ bé.


Rất nhanh, người trong phòng khách đã dần tăng lên.


An Diệc Diệp tận mắt nhìn thấy người thường xuyên xuất hiện trên TV, đều tụ họp ở đây.


Nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy, hành động của họ rất gò bó, không được tự nhiên.


Chứng kiến cảnh tượng này, cô càng tò mò hơn.


Rốt cuộc nhà họ Nguyễn này có bối cảnh thế nào?


Mà có thể khiến nhiều người kiêng kỵ như vậy.


Còn 10 phút nữa tiệc tối sẽ bắt đầu, nhưng cô vẫn chưa thấy người nhà họ Nguyễn xuất hiện.


An Diệc Diệp đang nghi ngờ liệu đối phương có xuất hiện hay không, thì nhìn thấy ở cửa có người khoan thai đến muộn.


Mọi người đều đồng loạt quay đầu, sau khi nhìn thấy người tới, thì thất vọng thu hồi tầm mắt.


Bọn họ còn tưởng là bà Nguyễn đã tới.


An Diệc Diệp cũng nhìn qua đó, nhưng vừa nhìn thấy người tới thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.


“Sao… cô ta lại tới đây?”


Cô nói không nên lời.


Người đang đứng bên cạnh cô khẽ nói: “Cô ta à, đó là họ hàng xa của nhà họ Tiêu.”


Dứt lời, đối phương ngạc nhiên nhìn An Diệc Diệp, sau khi nhận ra thân phận của cô thì kinh ngạc.


“Cô không biết ư?”


An Diệc Diệp sửng sốt.


“Không có, tôi chỉ nhất thời không nhớ ra thôi.”


Đối phương lắc đầu, nghi ngờ rời đi.


Nhưng An Diệc Diệp vẫn không nhúc nhích.


Cô nhìn người trước mặt, đối phương là họ hàng xa của nhà họ Tiêu?


Rõ ràng người trước mặt là Tiêu Nhĩ Giai.


Cô ta mặc một chiếc váy dài màu tối, đang ngắm nhìn xung quanh, trông cô ta còn xinh đẹp hơn lúc ở Hải Nam nhiều.


Mà người đứng bên cạnh, cùng cô ta đi vào trong là Tiêu Hàm Tuyên.


An Diệc Diệp khẽ nhìn xuống bụng cô ta.


Bụng cô ta phẳng lì…


Nửa tháng trước khi An Diệc Diệp thấy cô ta, Tiêu Nhĩ Giai đã mang thai khoảng bốn năm tháng.


Nhưng bây giờ cô ta lại không có gì hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK