Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



CHƯƠNG 313


“Viện trưởng chưa ra… Viện trưởng còn chưa đi ra…”


Sắc mặt cô đại biến, bỗng xông về phía cô nhi viện.


“Viện trưởng! Viện trưởng!”


Cô gào thét, muốn xông vào.


Hiện lửa đang bốc lên ngùn ngụt, cô vừa lao ra, đã bị nhân viên cứu hỏa cản lại.


“Cô này, cô đừng như vậy, chúng tôi còn đang dập lửa.”


An Diệc Diệp kéo anh ta lại.


“Viện trưởng còn ở bên trong! Viện trưởng cô nhi viện!”


An Diệc Diệp không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn bị nhân viên cứu hỏa cản lại.


Từ nhỏ cô đã được viện trưởng nuôi lớn, vẫn luôn xem viện trưởng như người thân duy nhất của mình.


Cô vốn đang tính toán giữ lại cô nhi viện, sau này sẽ tân trang lại rồi tiếp nhận nhiều đứa trẻ hơn.


Nhưng mà cô còn chưa hoàn thành được gì cả, thì…


Nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng tuôn ra, nhưng còn chưa rơi xuống đất, đã bị ngọn lửa hong khô.


Nhìn ngọn lửa đỏ rực trước mặt, An Diệc Diệp sụp đổ khóc rống lên.


“Viện trưởng …”


Mấy nhân viên cứu hỏa không kéo được cô: “Cô ơi, cô cứ như vậy sẽ ảnh hưởng công việc cứu viện.”


Bọn họ kéo An Diệc Diệp ra ngoài, không cho phép cô tiếp tục tới gần.


An Diệc Diệp hai chân xụi xuống ngồi trên mặt đất.


Ngọn lửa thiêu đốt phát ra tiếng tách tách, âm thanh dòng nước ào ào chảy xuống, còn có tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh, toàn bộ tràn vào trong tai.


Từng hình ảnh viện trưởng Trần ở cô nhi viện lại hiện lên trong đầu.


An Diệc Diệp ôm đầu gối, ngồi dưới đất gào khóc.


Cô muốn bảo vệ cô nhi viện, muốn bảo vệ viện trưởng, bảo vệ tất cả của cô.


Nhưng bây giờ, không còn nữa.


Tất cả đã mất rồi…


Nước mắt không ngừng lăn xuống từ hốc mắt.


An Diệc Diệp ngồi phía sau đám người, khóc nức nở như đứa trẻ.


Trong đám người, có người chậm rãi tới gần cô.


“Muốn biết tại sao cô nhi viện bốc cháy không?”


Một thanh âm đột ngột vang lên sau lưng cô.


An Diệc Diệp khẽ giật mình, chợt quay đầu nhìn lại.


Bóng lưng một người mặc áo đen, đội mũ đang nhanh chóng rời đi.


Nhớ tới câu nói vừa rồi, An Diệc Diệp chợt giật mình.


Viện trưởng luôn rất cẩn thận, sao lại đột nhiên bốc cháy chứ?


Đáng lẽ tất cả những thứ đã bị phá hủy xung quanh không thể bị liên luỵ.


Khả năng duy nhất, chính là có người phóng hỏa.


CHƯƠNG 313


“Viện trưởng chưa ra… Viện trưởng còn chưa đi ra…”


Sắc mặt cô đại biến, bỗng xông về phía cô nhi viện.


“Viện trưởng! Viện trưởng!”


Cô gào thét, muốn xông vào.


Hiện lửa đang bốc lên ngùn ngụt, cô vừa lao ra, đã bị nhân viên cứu hỏa cản lại.


“Cô này, cô đừng như vậy, chúng tôi còn đang dập lửa.”


An Diệc Diệp kéo anh ta lại.


“Viện trưởng còn ở bên trong! Viện trưởng cô nhi viện!”


An Diệc Diệp không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn bị nhân viên cứu hỏa cản lại.


Từ nhỏ cô đã được viện trưởng nuôi lớn, vẫn luôn xem viện trưởng như người thân duy nhất của mình.


Cô vốn đang tính toán giữ lại cô nhi viện, sau này sẽ tân trang lại rồi tiếp nhận nhiều đứa trẻ hơn.


Nhưng mà cô còn chưa hoàn thành được gì cả, thì…


Nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng tuôn ra, nhưng còn chưa rơi xuống đất, đã bị ngọn lửa hong khô.


Nhìn ngọn lửa đỏ rực trước mặt, An Diệc Diệp sụp đổ khóc rống lên.


“Viện trưởng …”


Mấy nhân viên cứu hỏa không kéo được cô: “Cô ơi, cô cứ như vậy sẽ ảnh hưởng công việc cứu viện.”


Bọn họ kéo An Diệc Diệp ra ngoài, không cho phép cô tiếp tục tới gần.


An Diệc Diệp hai chân xụi xuống ngồi trên mặt đất.


Ngọn lửa thiêu đốt phát ra tiếng tách tách, âm thanh dòng nước ào ào chảy xuống, còn có tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh, toàn bộ tràn vào trong tai.


Từng hình ảnh viện trưởng Trần ở cô nhi viện lại hiện lên trong đầu.


An Diệc Diệp ôm đầu gối, ngồi dưới đất gào khóc.


Cô muốn bảo vệ cô nhi viện, muốn bảo vệ viện trưởng, bảo vệ tất cả của cô.


Nhưng bây giờ, không còn nữa.


Tất cả đã mất rồi…


Nước mắt không ngừng lăn xuống từ hốc mắt.


An Diệc Diệp ngồi phía sau đám người, khóc nức nở như đứa trẻ.


Trong đám người, có người chậm rãi tới gần cô.


“Muốn biết tại sao cô nhi viện bốc cháy không?”


Một thanh âm đột ngột vang lên sau lưng cô.


An Diệc Diệp khẽ giật mình, chợt quay đầu nhìn lại.


Bóng lưng một người mặc áo đen, đội mũ đang nhanh chóng rời đi.


Nhớ tới câu nói vừa rồi, An Diệc Diệp chợt giật mình.


Viện trưởng luôn rất cẩn thận, sao lại đột nhiên bốc cháy chứ?


Đáng lẽ tất cả những thứ đã bị phá hủy xung quanh không thể bị liên luỵ.


Khả năng duy nhất, chính là có người phóng hỏa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK