“Không thể nào… cô ấy sẽ không chết đâu… không đâu…”
“Rõ ràng Thượng đế đã đồng ý với tôi, tôi dùng mọi thứ tôi có, mọi thứ, để đổi lấy sự bình an của cô ấy, rõ ràng Thượng đế đã đồng ý với tôi rồi…”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ tràn ngập sự đau khổ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Quản gia và Chiết Lam ngạc nhiên nhìn anh.
An Diệc Diệp chết rồi sao?
Một lúc sau, Khúc Chấn Sơ nhanh chóng tỉnh táo lại, kéo Chiết Lam tới.
“Chiết Lam! Cho người tiếp tục tìm kiếm! Nhất định cô ấy vẫn còn ở dưới biển, vẫn chưa được cứu lên, cô ấy đang đợi tôi cứu cô ấy!”
Anh vội vã đi ra ngoài.
“Mau! Không còn nhiều thời gian nữa rồi!”
Quản gia thấy vẻ hoảng hốt của anh thì vội đuổi theo.
Chiết Lam lo lắng nhìn bóng lưng của Khúc Chấn Sơ, hỏi y tá bên cạnh: “Chuyện này là như thế nào?”
Y tá lo lắng sợ hãi.
“Ban nãy anh Khúc vừa xông vào đã đòi người, nhưng ba ngày trước lúc cô An được đưa vào đây thì đã không qua khỏi rồi.”
Y tá nói tiếng: “Vừa nghe thấy thi thể của cô An bị người khác đưa đi, anh Khúc liền ra tay đánh người, đánh bác sĩ thành ra như vậy.”
Cô ta chỉ sang bác sĩ ở bên cạnh.
Chiết Lam nhìn người ở bên cạnh bị Khúc Chấn Sơ đánh tím tái mặt mũi thì nhíu mày lại.
Sao có thể?
“An Diệc Diệp chết rồi?” Anh ta hỏi.
Bác sĩ sờ vết thương trên mặt, gật đầu nói: “Đúng vậy, là đích thân tôi kiểm chứng.”
Sắc mặt Chiết Lam trầm xuống.
“Thi thể cô ấy được ai đưa đi?”
“Người nhà cô ấy.”
“Ai? Nói tên cho tôi.”
Bác sĩ lại nói: “Xin lỗi, đây là thông tin cá nhân của người nhà, chúng tôi không thể nói cho anh.”
Chiết Lam nghi ngờ nhìn người trước mặt.
“Anh Khúc là chồng của cô An, có quyền được biết.”
Bác sĩ không hoảng loạn, như đã sớm đoán được anh ta sẽ nói vậy.