“Sau này con sẽ biết.”
Chờ An Diệc Diệp dần chìm vào giấc ngủ, bà Nguyễn mới đứng dậy.
Bà nhẹ nhàng đắp chân, cúi đầu hôn lên trái An Diệc Diệp.
“Xin lỗi con của mẹ, xin hãy tha thứ cho mẹ.
Sau này sẽ không còn ai dám làm tổn thương con nữa.”
Nói xong bà quay người nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Thẩm Trình đã chờ sẵn bên ngoài.
Nhìn thấy bà Nguyễn đi ra, anh ta chắp tay, cung kính khom eo.
“Bà chủ, bà có mệnh lệnh gì không ạ?”
Ánh mắt bà Nguyễn trở nên hờ hững, bà chậm rãi tiến về phía trước.
“Khúc Chấn Sơ vẫn đang tìm à?”
Thẩm Trình gật đầu.
“Cậu ta huy động tất cả lực lượng trong tay tìm kiếm như điên bên bờ biển.”
Cho dù người ngoài cuộc nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Chấn Sơ lúc đó, trong lòng cũng thấy cảm động.
Người đàn ông này có vẻ thật sự yêu cô An.
Nhưng ánh mắt bà Nguyễn vẫn không hề dao động, ngược lại còn lãnh đạm hơn.
“Cậu ta không hợp với Diệc Diệp.”
Thẩm Trình nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn thấp giọng đáp: “Ý bà là…”
“Ba ngày nữa Diệc Diệp sẽ xuất viện, tôi muốn ông khiến Khúc Chấn Sơ tưởng rằng An Diệc Diệp đã chết.”
Bà Nguyễn vừa ói xong, Thẩm Trình đã kinh ngạc ngẩng đầu nhưng không dám nhìn thẳng vào bà, nhanh chóng cúi xuống rồi cung kính gật đầu.
“Vâng thưa bà.”
Lúc này bà Nguyễn mới từ tốn nói tiếp: “Con gái tôi đã phải chịu rất nhiều khổ cực, tôi muốn con bé được sống trong cao quý hơn bất cứ ai trên thế giới này mỗi ngày.
Con bé không nên bị người như Khúc Chấn Sơ liên luỵ. Cậu ta không xứng với con bé.”
Đường đường là tổng giám đốc sáng lập tập đoàn M.I, một trong những người thừa kế của Khúc thị, có quyền quý và giàu có như trong mơ của vô số người.
Cho dù Khúc Chấn Sơ kết hôn với công chúa cũng không bị yếu thế.
Nhưng lúc này, bà Nguyễn lại nói anh không xứng với An Diệc Diệp.
Trên đời này nếu ai có thể nói như thế, vậy chỉ có thể là nhà họ Nguyễn.