Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình hình hiện trường trở nên hơi cứng ngắc, MC vội đứng lên.


Nhưng bây giờ mọi người đều cảm thấy khó tin nhìn An Diệc Diệp.


Một cô nhóc trẻ như vậy lại có thể lợi hại hơn hai vị đại sư đồ cổ khác.


Nếu không phải hôm nay cô có mặt ở đây thì có lẽ hàng giả này sẽ được xem như hàng thật mà bán đi.


Vậy phải tiêu phí bao nhiêu tiền?


Người ngồi ở phía dưới vẫn không nói gì, sắc mặt người vừa đưa đồ cổ tới kiểm tra khó chịu.


“Cái này còn có thể giám định sai ư?”


“Không phải nói xác suất thành công chương trình của các anh là 100% sao? Còn may tôi chưa mua thứ này, trước tiên đến giám định một chút, ngộ nhỡ tôi nghe lời các anh mà mua phải, không phải tôi đã chịu thiệt lớn rồi.”


Anh ta chỉ vào hai vị chuyên gia nói: “Hai người là đại sư giới đồ cổ, lại còn không hiểu biết nhiều bằng một cô nhóc, còn gọi đại sư cái gì chứ.”


Người đó lườm hai vị đại sư một cái rồi ôm bình hoa cổ trong tay quay người rời đi.


Nghe anh ta nói vậy, người phía dưới cũng thi nhau gật đầu.


Hai người này vốn có lai lịch lớn trong giới đồ cổ, thật không nghĩ đến vừa bắt đầu đã xảy ra sơ sót lớn như vậy như vậy.


Ngay khi chương trình vừa kết thúc, trợ lý đạo diễn đã tìm đến An Diệc Diệp.


Cảm kích kéo tay cô.


“Cô An, hôm nay thật sự cám ơn cô, may mà có cô ở đó.”


An Diệc Diệp cười cười, nói: “Không sao, đây là trách nhiệm của tôi.”


Cuối cùng thì đồ vật được đưa tới tham gia giám định đều phải được định giá.


Vừa rồi, nếu bình hoa kia được bán ra với giá cao, thì bọn họ cũng không cần làm chương trình này nữa.


Giờ anh ta mới biết được, người mình vốn mời đến làm bình hoa lại ngày đầu tiên đã cứu bọn họ một lần.


Tuổi còn trẻ nhưng bản lĩnh lại không tầm thường.


Hai người còn đang nói chuyện thì một cái tay đột nhiên vòng lấy eo An Diệc Diệp từ phía sau.


Khúc Chấn Sơ nở nụ cười hờ hững, ánh mắt lại như dao sắc quét qua bàn tay của hai người.


“Hai người đang làm gì thế?”


Ánh mắt đó của anh khiến người trợ lý đạo diễn run lên, lạnh cả sống lưng, chậm rãi thu tay mình lại.


“Xin chào anh Khúc.”


“Ừm.”


Khúc Chấn Sơ lạnh nhạt đáp, rồi quay đầu nhìn An Diệc Diệp: “Kết thúc được chưa?”


An Diệc Diệp không phát giác anh không thích hợp, khẽ gật đầu.


“Được rồi.”


Cô cầm lấy đồ của mình, cùng Khúc Chấn Sơ đi ra ngoài.


Đi được hai bước, Khúc Chấn Sơ lại xoay đầu lại, ánh mắt nhìn thoáng qua hai vị chuyên gia còn lại.


“Bọn họ có làm khó dễ em không?”


An Diệc Diệp lắc đầu.


“Không có.”


Lúc này, Khúc Chấn Sơ mới quay đầu, ánh mắt lại nhìn thoáng qua trợ lý đạo diễn vừa rồi một cái.


Hôm sau, sau khi đến studio, An Diệc Diệp phát hiện, trợ lý đạo diễn trước đó phụ trách cô đã đổi người.
An Diệc Diệp nhìn cô bé đang đi vào trước mặt.


“Trợ lý trước đó đâu?”


“Bị điều đi rồi, cô An, mấy ngày tiếp theo, tôi sẽ phụ trách cô.”


An Diệc Diệp khẽ gật đầu, quay người lên sân khấu.


Hai ngày sau, kỳ thứ nhất của chương trình đã được phát.


Vì tỉ lệ người xem, đạo diễn cố ý dùng bình hoa sứ Thanh Hoa kích thích mâu thuẫn.


Sau khi phát, chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.


Có người cho rằng An Diệc Diệp không đếm xỉa lúc ấy đang quay chương trình, không quan tâm thể diện tiền bối, cố ý chơi nổi.


Cũng có người cho rằng, trên phương diện đồ cổ không thể mập mờ, sai chính là sai, tài nghệ hai vị đại sư không bằng người, không trách được người khác.


Sau khi biết chuyện này, ông Bành lập tức gọi điện thoại cho An Diệc Diệp.


Bật cười lớn: “Nhóc con, cháu giỏi lắm! Bình thường, hai người đó rất thích đối đầu với ông, mấy ngày nay cháu hãy tiếp tục ở đó, làm cho uy phong của bọn họ tan thành mây khói đi.”


“Tránh cho bọn họ cứ luôn cậy già lên mặt, đã không có bản lĩnh, lại còn luôn thích làm khó dễ người khác.”


An Diệc Diệp cũng không ngờ chuyện này sẽ ầm ĩ lớn như thế.


“Cháu cũng không phải cố ý đối đầu với bọn họ.”


“Ông biết, chính là lỗi của bọn họ, nhóc con, cháu cứ tiếp tục tham gia chương trình là được.”


Hôm sau.


An Diệc Diệp lại đi studio, quả nhiên thấy thái độ hai vị đại sư đối với cô càng thêm lạnh nhạt.


An Diệc Diệp cũng hết cách với họ, đành chờ chương trình lần này nhanh kết thúc.


Sau khi nghe nói, Khúc Chấn Sơ cau mày.


“Đã như vậy thì đổi bọn họ đi.”


An Diệc Diệp thuận miệng nói: “Đổi rồi chắc chắn bọn họ sẽ càng tức giận, dù sao mới chỉ có mấy ngày, thời gian nữa sẽ tốt thôi.”


“Nếu không đổi, sớm muộn họ sẽ tiếp tục làm khó dễ em.”


An Diệc Diệp xua tay, không để ý.


Nhưng mà mấy ngày sau, khi An Diệc Diệp đi ghi hình lần nữa thì phát hiện hai vị chuyên gia trước đó đã bị thay rồi.


An Diệc Diệp nhìn hai người mới tới trên sân khấu, nhíu mày lại.


“Vì sao lại đột nhiên thay người?”


Trợ lý ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Nghe nói là có người ý kiến, nên thay người cũ thành người mới.”


“Có ý kiến thì sẽ bị loại sao?”


Trợ lý khẽ gật đầu, không nói gì, dáng vẻ giữ kín như bưng.


An Diệc Diệp nghĩ một chút, rõ ràng khi ghi hình cũng cảm thấy khác biệt.


Trước kia, hầu hết thời điểm hai đại sư cũ đều giành phát biểu trước cô, An Diệc Diệp ít khi có thể nói chuyện.


Giờ đã đổi người, khi MC đưa ra câu hỏi, hai người đều sẽ dời đề tài tới An Diệc Diệp.


An Diệc Diệp cảm thấy khó hiểu, huống hồ, dù mình nói cái gì, mọi người đều vẻ mặt phụ họa.


Lúc kết thúc, cô vừa định rời đi, đã nghe được lời đối thoại của hai đại sư mới tới.


“Thật sự là tốn công mà không có kết quả, chúng ta có mặt ở đây không phải được người ta tung hô, cứ phải tới đây làm nền cho cô ấy à?”


“Thôi bỏ đi, ai bảo người ta hiện tại có nhà họ Nguyễn và Khúc Chấn Sơ chống lưng chứ?”


“Đắc tội Khúc Chấn Sơ rồi, sau này anh chịu được sao?”


Nghe bọn họ nói vậy, sắc mặt An Diệc Diệp có chút khó coi.


Chẳng trách cô luôn cảm thấy không thích hợp.


Thì ra là Khúc Chấn Sơ đổi người…


Cô vừa đi ra ngoài, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Khúc Chấn Sơ.


“Anh thật đã đổi hai vị đại sư trước đó?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK