Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 172: Cứu Thoát
Khương Kiều Nhân tính cách độc ác, đặc biệt sau sự việc phải bán đi Khải Phong, e rằng cô ta sẽ tìm cách đối phó với Khương Tuyết Nhu.
Anh cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi tới căn phòng mà Khương Kiều Nhân vừa ra khỏi, vươn tay dùng sức đẩy cửa. Lúc này, anh lại phát hiện cửa đã bị khóa bên trong.
Anh áp tại vào cửa, liền nghe thấy tiếng thét thét chói tại của phụ nữ từ bên trong truyền ra.
Là Khương Tuyết Nhu.
Chết tiệt! Anh với tay lấy một chiếc ghế trên hành lang, dùng hết sức đập cửa phòng.
Sau khi anh xông vào phòng, liền thấy bên trong có hai người đàn ông đang ép Khương Tuyết Nhu trên mặt đất. Quần áo trên người cô đã bị xé rách, sắc mặt đỏ bừng, gắng sức giãy dụa kịch liệt. “Mày là ai?”
Sắc mặt hai tên vệ sĩ lập tức thay đổi. Lương Duy Phong vội vàng tiến lên, trực tiếp đánh bọn họ ngã xuống đất.
Nhìn thấy tình thể có vẻ không ổn, hai tên vệ sĩ nhân cơ hội nhanh chóng chuồn mất. Lương Duy Phong cũng không có thời gian để đuổi theo bọn họ, lập tức tiến tới đỡ Khương Tuyết Nhu từ trên mặt đất lên.
Một lượng tiết tố nam lớn đột nhiên trỗi dậy, trong khi đó Khương Tuyết Nhu đã mất khống chế, lao thẳng về phía anh.
Người trợ lý vừa vào tới, thấy cảnh này liền lập tức đỏ mặt, vội vàng đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Lương Duy Phong có chút kinh ngạc, nhưng anh cũng biết Khương Tuyết Nhu đã bị người ta cho dùng thuốc, vì vậy không hề có ý định lợi dụng cô.
Anh dùng sức kéo cô ra: “Tuyết Nhu, em tỉnh táo lại đi.
Anh sẽ đưa em tới bệnh viện, được không?” “Không cần.
Đôi môi Khương Tuyết Nhu không ngừng run rẩy: “Tôi khó chịu quá.”
Trên người cô tỏa ra mùi hương độc đáo và quyến rũ.
Lương Duy Phong trong đầu thoáng hiện lên cảnh anh làm quen với cô. Anh vốn đã thích cô từ lâu, nhưng cô vẫn luôn tạo khoảng cách với anh khiến anh không có cách nào để tiếp cận cô.
Nếu có thể, cô sẵn sàng ở bên cạnh cô cả đời. Đây cũng là một cơ hội.
Anh thừa nhận giờ khắc này sự ích kỷ đã chiếm lấy bản chất lịch lãm chính trực của anh. “Tuyết Nhu, lấy tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô. Lương Duy Phong nói xong liền ôm cô đến bên sô pha, hôn lên môi cô.
Khương Tuyết Nhu theo bản năng ôm chặt lấy anh. Lúc này, di động trên mặt đất bỗng nhiên vang lên.
Trong đầu cô hiện lên giọng nói của Hoắc Anh Tuấn, khiến cô đột nhiên giật mình một cái. Một tia ý chỉ lóe lên, cô dùng sức đẩy Lương Duy Phong ra, cố gắng tự cắn lên tay mình, cắn tới mức máu tươi chảy ra. “Tuyết Nhu ... Lương Duy Phong đau lòng không thôi. "Không được, chúng ta không thể” Khương Tuyết Nhu khổ sở lắc đầu: “Cầu xin anh đưa tôi vào phòng tắm. “Thực xin lỗi.”
Lương Duy Phong không ngờ rằng cô đã khôi phục lại lý trí, thực sự cảm thấy xấu hổ. Nhưng anh vẫn lịch sự đưa cô vào phòng tắm.
Sau khi nằm trong bồn tắm, Khương Tuyết Nhu lập tức mở vòi nước.
Nước lạnh xối ở trên người giúp cô nhẹ nhõm hơn một chút. Tiếng chuông di động bên ngoài ngừng một chút rồi lại vang lên. Cô đoán nhất định là Hoắc Anh Tuấn gọi cho cô.
Nếu cô còn không bắt mát, khẳng định anh lại sẽ hoài nghi cô đang phản bội anh. “Anh Lương, phiền anh giúp tôi lấy điện thoại di động được không.” Đôi môi Khương Tuyết Nhu run run nói. “Được.”