“Mấy ngày con không về, muốn gặp con một lần cũng khó thật đấy” Bà cụ Hoắc nói móc.
“Không phải có Diệp Minh Ngọc ngày nào cũng qua cùng bà sao” Hoắc Anh Tuấn nói đùa ngồi bên cạnh bà cụ, trên người anh mặc một chiếc áo ghi lê và áo trong màu xanh sẫm, ánh mắt sâu thẳm quyến. rũ như có thể nhìn thấu hết mọi thứ.
| "Con biết là tốt, con bé đó không phải đặc biệt đến thăm bà già như ta, còn không phải muốn đến gặp con sao" Bà cụ Hoắc không vui, nói: “Con bé đó đúng thật là đáng thương, đang có một gia đình yên. ấm, tự nhiên lại xuất hiện một người con hoang quậy đến Diệp Gia Thanh ngày nào cũng muốn ly hôn, ta nói ông ta hồ đồ rồi, người vợ kết tóc với mình sao có thể nói không cần là không cần".
Hoắc Anh Tuấn sờ sờ cằm, nói: "Xem ra Diệp Minh Ngọc cũng có chút thủ đoạn, dụ bà nội đứng về phía cô ta."
"Cái này còn cần phải dụ sao, mấy chuyện đê hèn của giới nhà giàu bộ bà chứng kiến chưa đủ nhiều sao" Bà Hoắc xúc động nói: “Giống như bố mẹ con ly hôn vậy, từ đầu đến cuối bà đều phản đối".
Hoắc Anh Tuấn lấy ra một điếu thuốc, chậm rãi châm thuốc, chỉ là ngắm nghía, ánh mắt lạnh lùng.
Bà cụ Hoắc thở dài: “Hôm nay Minh Ngọc nói với bà, tuần sau là sinh nhật của Ông cụ Diệp, định mời bạn bè đi ăn một bữa, nó rất muốn con đi cùng, lúc này mà con muốn kết thúc quan hệ với nó, mẹ của nó có thể sẽ bị ly hôn thật đấy."
Hoắc Anh Tuấn làm như không nghe thấy, lấy bao diêm ra, nghịch điếu thuốc và châm lửa.
“Rốt cuộc con nghĩ như thế nào, có đi hay không?” Bà cụ Hoắc bực bội quát: “Con không thích Diệp Minh Ngọc thì đi xem mắt ngay cho bà, dù sao trong năm nay con cũng phải kết hôn."
"Đi, bà đã nói rõ ràng thế rồi, con phải đi thôi." Hoắc Anh Tuấn đứng lên, nở nụ cười nhạt: “Đã muộn rồi, bà nội đi ngủ trước đi." “Vậy mới được chứ.” Bà cụ Hoắc hài lòng trở về phòng nghỉ ngơi. Không lâu sau, sinh nhật của Ông cụ Diệp cũng đã đến gần.
Ông ta năm nay cũng đã sáu mươi tám tuổi, cũng không quá khoa trương, chỉ là mời một đầu bếp nổi tiếng từ nước ngoài về, đặt mấy bàn ở trong khách sạn mà thôi.
Những người được mời đều là những đối tác đã hợp tác nhiều năm trên thương trường và những người bạn thân thiết.
| Vào lúc mười một giờ trưa, Diệp Gia Thanh xuất hiện cùng Khương Tuyết Nhu và Lương Duy Phong, đồng thời trịnh trọng giới thiệu: “Đây là chồng chưa cưới của con gái tôi, cậu ấy cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Kim Tuệ."
“Tập đoàn Kim Tuệ, là công ty gì thế, chưa từng nghe?” Giọng điệu của bà cô Diệp ẩn chứa vẻ khinh thường.
Lương Duy Phong mỉm cười điềm tĩnh: "Tập đoàn Kim Tuệ là một tập đoàn dược phẩm tích hợp khoa học công nghệ và thương mại, cũng có chi nhánh ở nước ngoài, năm nay vừa vào Kinh đô, một nhà máy mới rộng 5.000m2 được xây dựng ở khu kinh tế mới cách đây không lâu, đã huy động được 150 nghìn tỷ đồng để chính thức triển khai các khu vực ven biển "
Tất cả mọi người đều sửng sốt, hiện tại khu kinh tế mới Kinh đô đang phát triển nhanh chóng, anh ta đã có thể sắp xếp trước thời hạn và hoàn thành suôn sẻ, có thể thấy chàng thanh niên này tuổi còn rất trẻ nhưng lại rất tài năng.
Mọi người đều nhìn sang, Hoắc Anh Tuấn cao ráo điển trai từ ngoài cửa bước vào, anh mặc một bộ đồ sọc xanh đậm được thiết kế riêng bởi các nhà thiết kế quốc tế hàng đầu, cơ thể toát lên khí chất của một tầng lớp thượng lưu, đi bên cạnh anh, Diệp Minh Ngọc mặc một chiếc váy đi nũng nịu khoác lấy cánh tay của Hoắc Anh Tuấn.
Cả hai bước vào giống như đang đi trên thảm đỏ. Và đi phía sau hai người họ là Vệ Phương Nghi và Vệ Phong đang tươi cười rạng rỡ.
Hai anh em này thật sự rất đắc ý, vốn dĩ Hoắc Anh Tuấn chẳng có hứng thú gì với Diệp Minh Ngọc, nhưng không ngờ mấy ngày nay Diệp Minh Ngọc ngày nào cũng chạy đến nhà họ Hoắc, vậy mà có thể khiển Hoắc Anh Tuấn đồng ý đến tham gia sinh nhật của ông cụ Diệp.
- ----------------------