Hoắc Nhã Lam thần sắc lạnh lẻo: “Ông nội mày đã về hưu, nhưng mà tao nhắc nhở mày, làm việc chớ tuyệt tình, nếu không đừng trách tao đối với mày không khách khí”
“Mẹ phải đối với ta không khách khí như thế nào, tôi không cần biết, nhưng mà… “
Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên cầm lấy hộp điều khiển từ xa mở thêm lượng trên cái màn ảnh lớn trên vách tường, bên trong xuất hiện rõ ràng mặt mấy vị đại cổ đông Hoắc thị: “Mẹ, xin lỗi nha, tôi mới vừa cùng với mấy vị ở đại hội cổ đông họp, lời của mẹ bọn họ đều nghe được .
Trong đó chủ tịch Chu tuổi tác lớn nhất nói: “Phó giám đốc Hoắc, hai nghìn tỷ nhất định phải đòi lại, lời của chúng tôi có thể là không có trọng lượng, dĩ nhiên, chúng tôi biết cô có tiền nên không quan tâm, cô có thể không muốn nhưng chúng tôi muốn”
Mộ Dung, một thành viên của ban giám đốc cũng âm dương quái khí nói: “Nhà họ Sở là nhà chồng của cô, chúng ta làm ăn, để cho cô trông coi Hoắc thị thì bọn người chúng tôi cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng mà chúng tôi cho tới bây giờ mới biết nhà họ Sở đã chiếm hai nghìn tỷ của Hoäắc thị, cái này cũng quá đáng lắm rồi”
Chủ tịch Chớ hừ một tiếng: “Con trai tôi cẩn trọng công tác mấy năm liền ở nhiều hạng mục, dù là bình thường chỉ chiếm chút lợi ích, cùng lắm chỉ kiếm được vài trăm triệu, cô ngược lại tốt rồi, bỗng dưng vô cớ cho nhà họ Sở hai nghìn tỷ, suốt ngày hướng người ngoài.”
Chủ tịch Chu: “Con trai cô Hoắc Phong Lang lúc trước lại cùng nhà họ Sở ký một hạng mục, để cho năm lợi ích, thật may Cậu cả chấm dứt hợp tác, nếu không đoán không chừng nhà họ Sở cũng có kiểm hơn mấy ngàn tỷ nữa”
Chủ tịch Chớ: “Chúng ta không cân một phó giám đốc luôn là hướng về nhà họ Sở.”
Hoắc Nhã Lam sắc mặt càng ngày càng trắng, thân thể cũng đang run rẩy .
Cô trông coi Hoắc thị mấy chục năm, đây là lần đầu tiên bị những người trong đại hội cổ đông này chỉ trích: “Các vị, tôi thừa nhận lúc trước có giúp Sở thị, nhưng không thể nào tới hai nghìn tỷ nhiều như vậy, đây đều là Hoắc Anh Tuấn bịa đặt hoàn toàn”
Chủ tịch Chu cười một tiếng: “Sợ không phải bịa đặt hoàn toàn đâu, chỉ sợ là Sở thị là một con sói mang dã tâm, ngay cả cô cũng bị lừa gạt”
“Không thể nào.” Hoắc Nhã Lam căn bản không tin .
Hoắc Anh Tuấn ngẩng đầu đối với màn ảnh nói: “Được rồi, các vị thành viên ban đại hội cổ đông, tôi sẽ cùng mẹ tôi nói chuyện thật tốt”
“Cậu cả, làm phiền cậu.”
Video kết thúc .
Sở Minh Khôi cau mày nói: “Hoắc Anh Tuấn, cậu làm sao có thể đối xử như vậy với mẹ cậu, cái này là làm cho cô ấy mất hết mặt mũi .”
Hoắc Anh Tuấn cười một tiếng: “Chú, nếu tôi là chú, sẽ thoải mái nói: Vợ, vì không để cho em bị làm khó, hai nhìn tỷ sẽ trả lại liền cho Hoắc thị”
Lần này, Sở Minh Khôi säc mặt khó coi trở nên đen xì .
Hai nghìn tỷ cũng không phải là hai ba trăm triệu, nói có liền có được .
“Được rồi, nó đây là muốn làm khó ông, tôi hiểu” Hoắc Nhã Lam kéo Sở Minh Khôi: “Chúng ta đi.”
Khi đi tới cửa, Hoắc Nhã Lam quay đầu, giọng lạnh như băng: “Hoắc Anh Tuấn, hôm nay mày ra tay với tao, tao nhớ rõ ràng, từ nay về sau, tao không muốn mày kêu tao một tiếng mẹ nữa, chúng ta từ nay cắt đứt mối quan hệ mẹ con”
Nửa phút sau .
Ngôn Minh Hạo đóng cửa lại, lắc đầu than thở: “Phu nhân thật là bị Sở Minh Khôi tẩy não”
“Không quan trọng, ngày tàn của ông ta cũng không còn bao lâu”
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt .
Trong bãi đậu xe .
Sở Minh Khôi khổ não ôm đầu không nói một câu .
Hoắc Nhã Lam căn cản môi, do dự một hồi, từ trong bóp móc ra một tấm thẻ đưa cho ông: “Ở bên trong có một nghìn tỷ, ông trước hết cầm đến cho Sở thị xoay sở đi”
“Vợ..” Sở Minh Khôi áy náy lại thống khổ nhìn cô chăm chú: “Tôi không thể lấy được.”
Chương 481: Âm mưu nhà họ Sở
“Đừng ngu ngốc nữa, nhà họ Sở nếu như muốn kiện Hoắc Anh Tuấn, căn bản không có cơ hội thắng, phương diện luật pháp này nó là chuyên gia, không người nào chơi qua nó”
Hoắc Nhã Lam đem thẻ nhét vào tay trong ông ta: cũng là mở công ty, dạo này công ty đưa ra thị trường một khoản vốn lưu động lớn, chờ nhà họ Sở làm có tiền rồi thì trả lại cho tôi “Cám ơn bà.”
Sở Minh Khôi ôm bà một cái.
Hoắc Nhã Lam hiểu ý cười một tiếng, lúc này, ông cụ Hoắc đột nhiên gọi điện thoại tới cho bà ta: “Đang ở đâu, bố có chuyện tìm con, lập tức trở về biệt thự một chuyến”
“Được… “
“Chỉ cần một mình mày tới.”
Hoắc Nhã Lam ngẩn ra .
Một tiếng đồng hồ sau, bà đi vào trong phòng khách: “Bố, bố tìm con trở lại có chuyện gi “Bố hỏi con, hiện tại con còn có bao nhiêu tiền” Ông cụ Hoắc sắc bén nhìn chăm chãm vào bà ta .
Hoắc Nhã Lam không rõ cho nên nhấp mím môi: “Không có bao nhiêu, đều đã cầm đi đầu tư”
Ông cụ Hoắc chậm rãi đứng dậy: “Con đừng khinh thường con người bố, đầu tư ra ngoài bao nhiêu tiền, bố rõ ràng, đừng nói với bố, con đem tiền cho Sở Minh Khôi mượn”
Hoắc Nhã Lam cắn răng, dứt khoát nói: “Bố, bố biết rõ Hoắc Anh Tuấn há mồm muốn hai nghìn tỷ, nhà họ Sở từ nơi nào có thể câm ra được… “
“Cho nên con thật là đem cho nó?” Bà cụ Hoắc run rẩy hỏi .
“Ừ” Hoắc Nhã Lam gật đầu một cái ‘Vừa dứt lời, ông cụ giơ tay lên một bạt tai tát xuống: “Ngu xuẩn”“
“Bố” Hoắc Nhã Lam bị tỉnh mộng, từ nhỏ đến lớn, bà chỉ được bố mình tán thưởng mà thôi, trừ sự kiện năm đó cố ý muốn cùng Sở Minh Khôi kết hôn .
“Trước kia nhìn mày cũng thật thông minh, làm sao càng lớn lên đầu óc càng có vấn đề.”
Ông cụ Hoắc đem một phần tài liệu đưa đến trước mặt cô: “Tự mình xem thật kỹ một chút, đây là gần đây tao đi điều tra nhà họ Sở, trị giá của tập đoàn Sở thị hơn một nghìn tỷ, dĩ nhiên, rất nhiều khoản còn được đầu tư ra ngoài, nhưng mà các hạng mục của tập đoàn ít nhất cũng hơn năm nghìn tỷ”
Hoắc Nhã Lam nhìn một phần tài liệu kia, sợ ngây người .
Bà ta cho tới bây giờ không có nghĩ qua nhà họ Sở có nhiều tiền như thế .
Nhưng mà không phải bố mẹ chồng của bà nói tài sản nhà họ Sở là vốn xoay vòng và đang rất khó khăn hay sao .
“Cái này … Không nghĩ tới bố mẹ chồng của con lại giảo hoạt như vậy, nhưng mà nhất định không có liên quan đến Sở Minh Khôi, ông ấy ôm một tâm tư đầu tư làm nhạc, thường xuyên chạy ra nước ngoài, cắn bản không quản chuyện Sở thị… “
Ông cụ Hoắc thất vọng lắc đầu: “Bố mẹ chồng của mày nếu là người thông minh, không đến nổi ban đầu hơn bốn mươi tuổi mà cũng chỉ là một hộ nghèo lụi bại, nhà họ Sở những năm này vẫn là ở khiêm tốn ẩn nhẫn ẩn núp, sau lưng cất giấu một người trăm phương ngàn kế”
“Bố, bố không phải là muốn nói người này chính là Minh Khôi chứ” Hoắc Nhã Lam căn bản cũng không tin: “Con cùng anh ấy chung chăn gối mấy chục năm, không người nào hiểu rõ anh ấy hơn con”
Bà cụ Hoắc bất đắc dĩ nói: “Bố của con đã điều tra qua, chuyện Hoắc Anh Tuấn có bệnh tâm thần đích thật không phải do Hoắc Phong Lang với Hoắc Văn lan rộng ra ngoài, nhà họ .
Hoắc chúng ta chỉ có mấy người như vậy, con nói xem trừ nó ra thì còn có thể là ai làm.”
Hoắc Nhã Lam chấn động một cái .
Cô không thể hoài nghi, có thể nếu như chuyện này thật sự là Sở Minh Khôi làm .
“Còn có… ” Ông cụ Hoắc nhức đầu nị “Chuyện Sở Diệp hai nhà đám hỏi máy bị chưa, vốn tưởng rằng là thành toàn một câu chuyện đẹp, nhưng mà sau khi Gia Thanh rời khỏi công ty, Sở Diệp hai nhà hôm nay chuẩn bị rất nhiều tiền liên thủ tiến quân vào kim dung, phân phối, điện thương cùng với mấy khối lãnh vực, hôm nay đối với Hoắc .
thị chúng ta đã bị các chỉ nhánh công ty bên kia thành công bao vây.”
Bà cụ Hoắc: “Vốn là Hoắc Anh Tuấn muốn nhà họ Sở bồi thường hai nghìn tỷ, đánh vào âm mưu của nhà họ Sở, để cho bọn họ không cách nào thực hiện được kế hoạch này, nhưng con.. .
Hoắc Nhã Lam đặt mông ngồi vào trên ghế, cả người bị rùng mình bao phủ .
“Đây là phúc của mày, sau này nhà họ ó thể dựa vào một mảng tử để chống đỡ” Ông cụ Hoắc hận không thể một cái tát đập chết bà ta: “Mày mau cút cho tao, tao không muốn nhìn thấy mày”
Hoắc Nhã Lam cũng không biết làm sao từ biệt thự nhà họ Hoắc đi ra .
Cho nên, mình là cần cù tiết kiệm tiền vất vả kiếm được đi giúp nhà họ Sở cướp công việc làm ăn của nhà họ Hoắc?
Không được, vô luận như thế nào bà cũng phải lập tức đem số tiền này lấy về .
Chương 482: Bộ mặt thật của Sở Minh Khôi
Khi phục hồi tinh thần lại, bà ta vội vàng gọi điện thoại cho Sở Minh Khôi: “Minh Khôi, một nghìn tỷ kia có thể tạm thời trả lại cho tôi được không, ông yên tâm, chuyện nhà họ Sở tôi đã cùng bố tôi trao đổi, ông ấy nói sẽ ngăn Hoắc Anh Tuấn lại… “
“Xin lỗi, vợ, tôi đã đem tiền giao cho Văn Khiêm rồi” Sở Minh Khôi bất đắc dĩ nói: “Văn Khiêm mới vừa đem tiền trả lại cho tập đoàn Hoắc thị”
Hoắc Nhã Lam mặt mũi trắng như tuyết, cổ họng thật giống như bị cái gì đó chận lại “Không sao đâu, vợ, em có thể bảo Hoắc Anh Tuấn đem số tiền đó trả lại cho em” Sở Minh Khôi cười nói: “Cám ơn em đã giúp nhà họ Sở chúng ta chuyện lớn như vậy, tôi yêu bà”
Nếu như là trước kia, Hoắc Nhã Lam có thể sẽ cảm động, nhưng bây giờ bà ta lạnh cả người không thôi: “Minh Khôi, theo tôi bi nhà họ Sở các người những năm này làm ăn không tệ, trong hạng mục trước mắt ngay cả hai nghìn tỷ cũng không có sao”
“Dù sao bố mẹ tôi nói không có, bọn họ chắc là không thể lừa gạt tôi.”
Hoắc Nhã Lam hơi thư thái, nhất định là người nhà họ Sở ngay cả Sở Minh Khôi cũng lừa gạt, Sở Minh Khôi không thể nào lừa gạt mình .
Phòng làm việc trong tầng thượng .
Sau khi Sở Minh Khôi kết thúc nói chuyện điện thoại, khuông mặt ưu tú nho nhã ngay lập tức thay thế bằng vẻ mặt lạnh lùng .
Điện thoại di động bị ông ta tiện tay vứt qua một bên .
Sở Văn Khiêm lấy lòng cười nói: “Chú, Hoắc Nhã Lam thật là ngu xuẩn, vừa vặn con còn không lấy được tiền cho Hoắc Anh Tuấn đâu, uổng công cô ta cho chúng ta một nghìn tỷ, ha ha, cầm tiền mẹ trả lại cho Hoắc thị, Hoắc Anh Tuấn nếu như biết có thể tức chết hay không.”
“Người đàn bà này hẳn đã bắt đầu hoài nghi” Sở Minh Khôi nhàn nhạt nói .
“Không có vấn đề, dù sao nhà họ Sở chúng ta quật khởi đã không có bất kỳ người nào có thể ngăn trở” Sở Văn Khiêm cười một tiếng: “Chú, chú thật là lợi hại, dựa vào sức một mình đem nhà họ Sở chúng ta lớn mạnh tới hôm nay tới mức này.”
“Ừ, mau sớm kết hôn cùng Diệp Minh Ngọc, chỉ có hôn nhân mới có thể vững vàng đem hai nhà cột vào chung trên một chiếc thuyền”
“Con sẽ, sau này con sẽ từng bước từng bước cắn nuốt hết Diệp thị, đến lúc đó Kim tự tháp nước Nguyệt Hàn đứng đầu chính là nhà họ Sở chúng ta” Sở Văn Khiêm càng nghĩ càng đắc ý .
“Ừ, Hoắc Anh Tuấn bên kia chắc giữ vững không được bao lâu”
Sở Minh Khôi âm trầm .
Ban đêm .
Trong spa làm đẹp .
Khương Tuyết Nhu nửa người được ngâm ở trong sữa bò tắm: “Nơi này thật không tệ, đầu tiên tôi tới”
Nói xong, cô nghiêng mắt nhìn Nhạc Tiêu Nhi từ từ đi xuống dưới: “Ôi chao, không nhìn ra thân thể của cậu gầy teo, rất là đẹp nha” Nhạc Tiêu Nhi trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn trong trẻo lạnh lùng tức khắc hiện lên lau một nét đỏ ửng .
Khương Tuyết Nhu nhìn cũng ngây người .
Lúc này, tường rào bên kia đột nhiên truyền tới âm thanh của một người đàn bà .
“Ninh Nhạc Tuyền, nghe nói nơi này chỉ phí rất đắt, cậu bây giờ làm sao có tiền mời chúng tôi tới nơi này”
“Tôi biết, nhất định là Cậu cả cho có đúng hay không”
Giọng Ninh Nhạc Tuyền ngượng ngùng nói: “Cậu cả rất rộng rãi, mặc dù tôi không có chăm sóc anh ấy, nhưng mà anh ấy cho tôi tấm thẻ vàng, nói sau này có thể tùy tiện tiêu xài”
“Oa nga, thật hâm mộ, Cậu cả nhất định vừa ý cậu”
“Qua lại cùng chủ nhân, nghe rất ngôn tình, tôi phải nói, sắc đẹp này của cậu so với cái người Khương Tuyết Nhu kia xinh đẹp hơn, tương lai nói không chừng còn có thể trở thành Hoắc thiếu phu nhân đấy”
Chương 483: Thân phận thật của Ninh Nhạc Tuyền
Nhạc Tiêu Nhi nghe xong sắc mặt trâm xuống, lập tức đứng dậy, Khương Tuyết Nhu ngăn chận bả vai cô .
“khẩu khí này cậu chịu được sao?” Nhạc Tiêu Nhi nhìn cô .
“Không gấp, trước hưởng thụ đã mọi chuyện nói sau.”
Khương Tuyết Nhu lắc đầu một cái, nhắm hai mắt lại .
Hai mươi phút sau, Ninh Nhạc Tuyền mang ba người đàn bà mặc áo choàng tắm từ trong phòng tăm đi ra, chợt thấy Khương Tuyết Nhu cùng Nhạc Tiêu Nhi ngăn ở trước mặt cô ta “Thiếu phu nhân, cô muốn làm gì, sẽ không muốn khi dễ người đấy chứ”Ninh Nhạc Tuyền lộ ra vẻ mặt đầy hốt hoảng .
Sau lưng cô một người đàn bà cao gầy đứng ra nói: “Hoắc thiếu phu nhân, cô tội gì phải đem bực tức ra đổ lên trên người một nữ nhân, có lúc đàn ông sẽ muốn cái khác, cô phải từ mình nhìn trên người mình tìm nguyên nhân, dẫu sao một bàn tay võ không vang”
Ánh mắt Nhạc Tiêu Nhi lạnh lẽo: “Khó trách có thể chơi với nhau một bầy, thì ra là nồi nào úp vung đó.”
Khương Tuyết Nhu cũng vui vẻ: “Ninh Nhạc Tuyền, tôi tới chỉ là muốn lấy lại tấm thẻ vàng trong tay cô kia, tôi với Hoắc Anh Tuấn là vợ chồng, tài sản của anh ấy là thuộc về tài sản chung của chúng tôi, tôi là có quyền đuổi theo đòi lại tiền tài anh ấy cho cô.”
“Thiếu phu nhân, tôi không biết cô đang nói gì, tiền đều là chính tôi tự kiếm được” Ninh Nhạc Tuyền ủy khuất nói “Dựa vào thân thể kiếm được sao” Nhạc “Tiêu Nhi bỗng nhiên đùa cợt nói: “Ninh Nhạc Tuyền, cô làm sao lại biến thành như vậy, tôi nhớ trước kia cô thật đàng hoàng biết bổn phận, sinh nhật mười tám tuổi, Nhạc Hạ Thu đưa cho cô một sợi dây chuyền kim cương, cô cũng ngại đắt không nhận”
“Nhạc Tiêu Nhị, tôi vẫn luôn là con người như vậy” Ninh Nhạc Tuyền vành mắt đều đỏ lên .
Ánh mắt Nhạc Tiêu Nhi chợt lóe .
“Được rồi, nếu như cô không lấy ra nữa, tôi phải báo cho cảnh sát” Khương Tuyết Nhu không nhịn được lấy điện thoại di động ra: “Một khi cảnh sát tới, cô cầm thẻ vàng của chồng tôi, tôi có thể nói cô là ăn trộm, dĩ nhiên, cô có bản lãnh thì kêu Hoắc Anh Tuấn đến”
Mắt thấy cô sắp báo cho cảnh sát, Ninh Nhạc Tuyền cắn cần môi, từ trong túi móc ra một tấm thẻ: “Cô báo cảnh sát đi, đây là thẻ Cậu Tống cho tôi, tôi có thể để cho Cậu Tống tới làm chứng.”
Bạn tốt của cô ta sững sốt một chút: “Ninh Nhạc Tuyền, câu mới vừa nãy không phải nói là Cậu cả cho cậu sao.”
Ninh Nhạc Tuyền tức giận mặt cũng đỏ lên, ấp úng nói: “Thẻ Cậu cả cho tôi để ở nhà.. .
Nhạc Tiêu Nhi ý vị sâu xa nhạo báng: “Cậu cả, Cậu Tống tại sao đều cho cô thẻ vàng, tôi nghe nói người có tiền đều thích hai anh em chơi chung một người đàn bà, chặc chặc, không được nha”
Ánh mặt bạn Ninh Nhạc Tuyền nhìn cô ta nhất thời cũng không giống như trước, có khinh bỉ, có khinh miệt .
“Tiêu Nhi, chúng ta đi thôi.”
Khương Tuyết Nhu nắm lấy tay Nhạc Tiêu Nhi rời đi, nếu thẻ Ninh Nhạc Tuyền cầm trong tay là của Tống Dung Đức, cô liền không có tư cách truy cứu .
Nhạc Tiêu Nhi quay đầu nhìn cô một cái sau, thấp giọng nói: “Cái người Ninh Nhạc Tuyền này có vẻ không đúng.”
“Ừ, là Bạch Liên Hoa, cái giỏi nhất là giả bộ… “
“Không phải, Ninh Nhạc Tuyền là em họ của Nhạc Hạ Thu, hồi đó đi học thường xuyên đến nhà họ Nhạc chơi, tớ với cô ta đã gặp mặt rất nhiều lần, theo tớ hiểu Ninh Nhạc Tuyền làm người rất thành thật, thậm chí còn có chút đần độn, tớ mới vừa dò xét qua, cô ta ở thời điểm sinh nhật mười tám tuổi, Nhạc Hạ Thu căn bản không hề tặng cô ta dây chuyền kim cương gì, có thế căn bản cô ta không biết gì Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên tim hung hăng đập mạnh: “Ý của cậu là đó là Ninh Nhạc Tuyền giả?”
Nhạc Tiêu Nhi gật đầu một cái: “Còn nữa, Ninh Nhạc Tuyền trước kia khi tan học lúc đi về nhà, vô tình đụng phải xe hàng, lúc ấy trên xe hàng có miếng sắt cät vào xương quai xanh để lại vết thương rất sâu, ở kia chắc chắn sẹo, nhưng mà mới nấy cô nhìn xuyên qua áo choàng lại hoàn hảo không có bất kỳ tỳ vết nào .
Khương Tuyết Nhu đột nhiên dừng bước .
Trong đầu giống như nổ tung vậy .
Cái này là Ninh Nhạc Tuyền giả, vậy Ninh Nhạc Tuyền thật đi đâu?
Hiện ở nơi này lại là ai giả trang, cô ta muốn làm gì .
Đúng rồi, thời điểm lần đầu tiên cô thấy Ninh Nhạc Tuyền này, cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn rất quen mắt, hơn nữa giống nhau như đúc tính cách Bạch Liên Hoa, để cho cô nghĩ tới… Khương Kiều Nhân .
Một cổ khí lạnh bỗng nhiên từ trên người tuôn ra .
Chương 484: Điều tra Khương Kiều Nhân
“Tiêu Nhi, tớ không làm spa nữa, tớ nhớ tới có việc gấp, tớ đi trước”
Khương Tuyết Nhu đổi quần áo thật nhanh, lái xe đi nhà cũ .
Đẩy cửa biệt thự ra, Hoắc Anh Tuấn đang ngồi ở nhà trên ghế salon làm việc .
“Tuyết Nhu, không phải em nói phải làm spa sao, trở về sớm như vậy” Hoắc Anh Tuấn để bút xuống tính đứng dậy: “Em ăn cơm… “
“Hoắc Anh Tuấn, tôi hỏi anh, thời điểm ở Thành Đông sau đó anh có gặp Khương Kiều Nhân hay không” Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời anh .
“Em đột nhiên hỏi cô ta làm gì” Hoắc Anh Tuấn ánh mắt thắc mắc .
“Sau khi vợ chồng Khương Thái Vũ ở tù, Khương Kiều Nhân đột nhiên mất tích, tôi muốn hỏi một chút có phải có liên quan đến anh không” Khương Tuyết Nhu đối mặt nhìn thẳng vào anh .
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày một cái: “Không sai, là anh dạy dỗ cô ta, cô ta… “
Đầu anh bồng nhiên một trận đau quen thuộc xông t: ô ta bị anh làm gì, anh không sao không nghĩ ra được”
Tim Khương Tuyết Nhu đột nhiên trầm xuống, cô nhớ Hoắc Anh Tuấn trí nhớ luôn luôn rất tốt: “Em gọi điện thoại cho Ngôn Minh Hạo hỏi một chút, cậu ta nhất định biết”
Hoắc Anh Tuấn gọi điện thoại cho Ngôn Minh Hạo: “Cậu còn nhớ tôi đem Khương Kiều Nhân đi xử lý thế nào không”
“Cậu cả, anh không phải bảo tôi đem cô ta đưa đến một nơi xa xôi trong rãnh khe núi cho người khác làm vợ sao “Ngôn Minh Hạo cũng không giải thích được .
Khương Tuyết Nhu đoạt lấy điện thoại di động: “Cái sơn thôn đó ở nơi nào?”
“Thiếu phu nhân, cô yên tâm, Khương Kiều Nhân khẳng định đã bị hành hạ người không ra người quỷ không ra quỷ rồi, hơn nữa đời này cô ta cũng đừng nghĩ trốn ra được” Ngôn Minh Hạo bình tĩnh nói .
“Cậu đi điều tra một chút cô ta còn ở đó hay không”
“Thiếu phu nhân “Tôi bảo cậu đi thăm dò đi ngay tra”
Khương Tuyết Nhu vô cùng mãnh liệt yêu cầu .
“Được rồi.”
Ngôn Minh Hạo không thể làm gì khác hơn là đồng ý .
kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, Hoắc Anh Tuấn bất mãn hỏi: “Em trở lại một cái liền hỏi chuyện của Khương Kiều Nhân thôi sao?”
“Tôi hỏi anh, chuyện mình đã làm cái gì tại sao lại không nhớ?” Khương Tuyết Nhu trợn mắt nhìn anh: “Còn nữa, anh nhức đầu là đã chuyện gì xảy ra?”
“Em quan tâm anh?”Hoắc Anh Tuấn ánh mắt sáng lên, đưa tay kéo cô vào trong ôm lấy: “Anh cũng biết, em vẫn là quan tâm anh.”
“Hoắc Anh Tuấn, anh buông tay, ai quan tâm anh… ” Lúc Khương Tuyết Nhu giấy giụa đẩy anh ra, chợt thấy trên mu bàn tay anh có dấu vết kim tiêm đâm, lập tức trở nên sững sốt .
Cô chợt nhớ tới đã nghe Ngôn Minh Hạo nhắc tới trước đó vài ngày anh đã ngất đi “Tại sao không nói chuyện?”
Hoắc Anh Tuấn đem mặt vùi vào trong cổ cô, miệng lưỡi có chút khô: “Tuyết Nhu, trên người của em có mùi thơm của sữa bò, dễ ngửi… “
Khương Tuyết Nhu mặt đỏ lên, cô dĩ nhiên có mùi này, mới tảm sữa bò ra cơ mà .
Nhưng mà hai người trở nên như vậy, anh còn muốn dính lấy mình chiếm tiện nghỉ sao, năm mơ đi .
Cô dùng sức đẩy anh ra, lui về phía sau mấy bước: “Người Ninh Nhạc Tuyền nhà anh cũng có mùi thơm của sữa bò, thật là đúng lúc, ở tiệm spa làm đẹp đụng phải cô ta cùng với mấy người bạn ở cách vách nói chuyện, người ta chính miệng nói Cậu cả cho cô †a tấm thẻ vàng để tùy tiện xài”
Hoắc Anh Tuấn theo bản năng cau mày: “Anh chưa bao giờ cho cô ấy thẻ vàng, Ninh Nhạc Tuyền cũng không khả năng nói lời như vậy”
“Có ý gì, chẳng lẽ tôi bêu xấu cô †a?”Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa đang sống sờ sờ bị làm cho tức chết .
Hoắc Anh Tuấn cứng đờ .
Như thân phận của anh lúc trước luôn luôn là có sao nói vậy, bây giờ hoàn toàn cảm nhận được họa là từ ở miệng mà ra là cảm giác gì: “Được, em không có bêu xấu cô ấy, đều là anh sai.”
Chương 485
“Hoắc Anh Tuấn, anh cút.”
Khương Tuyết Nhu làm sao có thể không nghe ra giọng lừa bịp người của anh, căm tức đạp anh một cước, bực tức đi lên lầu.
Hoắc Anh Tuấn kẹp hai chân cười khổ theo sau.
Sau khi lên lầu, Khương Tuyết Nhu chuẩn bị đi tắm, vừa mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong có rất nhiều quần áo của đàn ông, còn có cả đồ lót của nam nhân.
Sọ đầu của cô cũng tức giận đến đau: “Hoắc Anh Tuấn, ai cho phép anh đem những thứ này nhét vào quần áo của tôi.” “Nếu như không mang tới nhất định phải giặt quần áo để thay đổi.”
Hoắc Anh Tuấn đứng ở sau lưng cô, nói chuyện đương nhiên.
Khương Tuyết Nhu nổi điên lấy quần áo của anh ném lên trên đất, Hoắc Anh Tuấn dửng dưng nói: “Em ném đi, dù sao ngày mai anh có thể nói Ngôn Minh Hạo đưa tới nữa”
Đối mặt với mặt mũi tên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Khương Tuyết Nhu không thể làm gì khác hơn là đầu hàng: “Được, tôi đồng ý cho anh vào ở, nhưng làm phiền anh dọn qua phòng bên cạnh ở có được không.” “Không thể.” Hoắc Anh Tuấn chớp chớp tròng mắt đen: “Anh dọn vào không phải là vì để có thể cùng em ngủ chung một phòng hay sao, dọn sang phòng bên cạnh, anh lại không phải người ngu.”
Chết tiệt, anh tự tiên xông vào nhà dân còn nói chuyện đương nhiên như vậy.
Khương Tuyết Nhu sợ nếu tiếp tục nói chuyện với anh nữa thì chắc sẽ tức chết, quyết định đi tắm.
Mới vừa tắm xong đi ra, liền thấy Hoắc Anh Tuấn đang cầm cây lau nhà lau lau kéo kéo ở phòng ăn. Nhưng mà dáng vẻ vụng về kia, hoàn toàn giống như là lần đầu tiên cầm cây lau nhà.
Khương Tuyết Nhu che lại đáy lòng phức tạp kia, xoay người đem quần áo nhét vào trong máy giặt quần áo trên ban công.
Làm xong sau khi ra ngoài, Hoắc Anh Tuấn đã lau tới phòng khách. Mười phút sau, cô đi xuống lầu mở tủ lạnh lấy sữa chua, phát hiện Hoắc Anh Tuấn lại nữa lau đến phòng ăn.
Cô cau mày: “Được rồi, tôi đã biết anh anh nhàu, không cần phải luôn là ở trong phòng ăn lau tới lau lui” “Anh làm gì có lau tới lau lui” Hoắc Anh Tuấn chịu đựng một bụng ủy khuất nói: “Phòng ăn này là anh chưa có lau có được không” “Hoắc Anh Tuấn, anh bây giờ thật là nói dối không chớp mắt đó. Khương Tuyết Nhu cũng hết ý kiến. “Anh nói dối cái gì chứ.”Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn thoảng qua một bộ ủy khuất.
Không thể không nói, thời điểm một người đẹp trai ngũ quan tinh xảo như vậy mà làm bộ dạng ủy khuất thật rất dễ dàng khiến cho đàn bà mềm lòng và giao động.
Khương Tuyết Nhu định thần một chút, cố gắng quan sát vẻ mặt anh, quả thật không giống giả bộ.
Lúc này, cô chợt nhớ tới lúc trước hỏi anh đã làm gì Khương Kiều Nhân, việc chính anh đã làm anh đều không nhớ.
Hơn nữa anh sẽ còn nhức đầu, té xỉu. Trước kia không có xuất hiện qua triệu chứng này.
Trong lòng lộp bộp. “Tốt lắm, coi như tôi chưa nói.”
Cô xoay người lên lầu, cố ý đánh khóa ngược. Cũng không đến nửa giờ, Hoắc Anh Tuấn dễ như trở bàn tay mở cửa đi vào.
Khương Tuyết Nhu đang cởi quần áo bôi kem dưỡng da lên người, nghe được động tĩnh, liền hét lên, lập tức mặc quần áo vào, có thể vì càng hoảng, lại càng không tìm thấy được ống tay áo, mảng lớn da thịt lộ ra bên ngoài.
Hoắc Anh Tuấn vốn là không có bất kỳ ý đồ nào, bị hành động ngược lại làm cho người có chút nóng ran. “Tay áo của em ở bên trong.”Hoắc Anh Tuấn tiến lên một tay cầm tay cô đang lộ bên ngoài bả vai, một tay giúp cô đem ống tay áo kéo ra.
Thật vất vả mới mặc lại xong Khương Tuyết Nhu thấy anh đang dùng cặp mắt ranh mãnh lại nóng bỏng, vừa xấu hổ lại tức mình: “Hoắc Anh Tuấn, anh rốt cuộc là làm sao có thể vào trong phòng của tôi được chứ.” “Cái này… ” Hoắc Anh Tuấn giang tay ra bên trong một chiếc chìa khóa: “Có thể mở được tất cả các ổ khóa trong nhà “
Muốn xỉu, thật sự còn có loại vật này.
Khương Tuyết Nhu đưa tay cướp, Hoắc Anh Tuấn mau hơn thu về, cô không khống chế được lực đạo, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực anh. “Ngoan, ngủ.” Hoắc Anh Tuấn ôm cô.
Khương Tuyết Nhu ngọa nguậy hồi lâu không ra được, đầu óc nóng lên, cắn một cái lên trên bả vai của anh.
Chương 486
Hoắc Anh Tuấn không cảm giác được đau, cúi đầu nhìn cô: “Cắn đi, trước kia không phải em đã nói với anh rồi sao, Triệu Mẫn cũng là bởi vì quá yêu Trương Vô Kỵ nên mới cắn anh ta, yêu anh nhiều bao nhiêu, thì cắn sâu bấy nhiêu.
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình, cái này cũng là chuyện của nhiều năm trước, anh còn nhớ, làm vừa mới nãy mình còn cảm thấy anh bỗng nhiên trí nhớ trở nên kém.
“Làm sao không cắn nữa, sợ anh đau?”Hoắc Anh Tuấn giống như sờ con mèo nhỏ vậy sờ lỗ tai nhỏ của cô, giọng nói êm ái giống như mang theo dòng điện: “Không có sao, anh không sợ đau”
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn buồn bực.
Bây giờ mình cắn thì đối với anh là thâm tình, không cắn là đau lòng vì anh.
Dù sao cũng không nói lại anh. “Đi ngủ.” Hoắc Anh Tuấn ôm cô tắt đèn, nằm xuống. Nghe mùi hương quen thuộc trên người cô, Hoắc Anh Tuấn rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Khương Tuyết Nhu lại không ngủ được.
Bởi vì cô cảm giác bụng mình đói.
Tối hôm nay cùng Nhạc Tiêu Nhi ăn thật nhiều đồ, bây giờ vẫn chưa tới mười một giờ đã đói bụng rồi, dạ dày của cô lúc nào lại thay đổi lớn như vậy.
Hôm sau.
Khi Khương Tuyết Nhu tỉnh lại là đã chín giờ sáng.
Lần đầu tiên ngủ dậy trễ đến như vậy, cô vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, Hoắc Anh Tuấn đang ngồi ở trên ghế sa lon xem báo lập tức đứng dậy: “Sáng nay tôi đã chuẩn bị mì sợi cho em, chỉ cần….” “Hoắc Anh Tuấn, có phải anh đem tắt đồng hồ báo thức của tôi đúng không.” Khương Tuyết Nhu tức giận cắt đứt lời anh. “Đồng hồ báo thức của em vang lên nửa ngày chính em ngủ như con heo nhỏ vậy không chịu dậy, cho nên anh liền tắt” “Không thể nào, tôi bình thường chỉ cần có một chút xíu âm thanh thôi cũng sẽ bị đánh thức”
Khương Tuyết Nhu tức giận, kiên quyết không thừa nhận mình sẽ ngủ như chết vậy.
Ánh mắt cô trừng nhìn thật tròn trịa, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ đầu tóc hơi rối bời, gò má hai tai còn như treo thêm trái táo đỏ, mười phần khả ái.
Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy buồn cười: “Anh cũng biết em sẽ đổ oan cho anh, thật may lúc nãy anh có quay lại video làm chứng”
Anh mở video ra, bên trong cô tựa vào trên cánh tay anh ngủ cực kỳ say sưa, tiếng chuông đồng hồ báo thức rất ồn ào, cô ngược lại nhíu mày một cái, cầm chăn che lên, rồi ngủ tiếp như chết.
Khương Tuyết Nhu: “… Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô cũng không biết mình tại sao ngủ thành như vậy.
Lại vẫn ngủ ở trên cánh tay anh.
Buồn rầu. “Ngoan, anh đang nấu mì, rất nhanh là có thể ăn.” Hoắc Anh Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồn của cô, cười một tiếng, xoay người đi vào phòng bếp nấu mì. Khương Tuyết Nhu vốn là muốn nói “Không ăn”, nhưng bụng cô kêu lục cục, cảm giác mình có chút không chịu đựng nổi.
Thôi được rồi, dù sao trước kia cô phục vụ anh như vậy, bây giờ là lúc anh hồi báo lại mình. Ba phút sau, một chén mì nóng hổi được bưng lên.
Khương Tuyết Nhu ăn một miếng, mùi vị không đúng. “Anh không bỏ muối?” “Không thể nào đâu, anh nhớ là anh đã thêm rồi.” Hoắc Anh Tuấn vớt một miếng, nếm thử, thật là không có cho muối. “Được rồi, anh giúp tôi đem hủ muối tới đây.” Khương Tuyết Nhu thở dài.
Hoắc Anh Tuấn áo não rủ mắt xuống, vừa đi vừa cúi đâu.
Khương Tuyết Nhu nhìn phương hướng anh đi không đúng lắm: “Chờ một chút, muối ở phòng bếp mà, anh đi vào nhà vệ sinh làm gì.”
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, thật giống như bị cô nhắc nhở vậy, ở trong mộng mới tỉnh đi vào phòng bếp.
Ở sau lưng anh, chân mày Khương Tuyết Nhu càng nhíu càng chặc.
Bộ dáng của anh bây giờ có chút giống như bà nội lớn tuổi của mình có chút giống như ông lão si ngốc, nhưng là Hoắc Anh Tuấn còn trẻ như vậy…
Bỗng nhiên, bên ngoài chuông cửa reo.
Cô tiến ra ngoài mở cửa, rất nhanh Ngôn Minh Hạo đi vào, chân mày trầm trầm: “Thiếu phu nhân, tôi hôm qua đã điều tra qua, cả đêm đi tìm người, nhưng Khương Kiều Nhân mấy tháng trước đã trốn rồi.”
Chương 487
Quả nhiên….
Trong lòng Khương Tuyết Nhu đã có câu trả lời càng xác định. Ngược lại là Hoắc Anh Tuấn sắc mặt rất khó nhìn: “Đồ ngốc, đưa cái loại người đó vào trong núi sâu xa xôi cũng có thể để cho cô ta chạy trốn được.”
Ngôn Minh Hạo não nề nói: “Nghe nói thời điểm anh ta đưa cô ta đi, thì có một chiếc xe hơi đến đem Khương Kiều Nhân đón đi.” “Chẳng lẽ Khương Kiều Nhân còn có đồng bọn hay sao, tra, đi tra cho tôi chiếc xe đó như thế nào.” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng ra lệnh. “Được.” Ngôn Minh Hạo dừng một chút, không nhịn được hỏi: “Thiếu phu nhân, cô đêm qua đột nhiên thái độ mãnh liệt bảo tôi đi thăm dò Khương Kiều Nhân, cô có phải là đã ý thức được cái gì hay không?”
Hoắc Anh Tuấn cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm Khương Tuyết Nhu “Bây giờ chưa thể nói cho các người.”
Khương Tuyết Nhu thu về ánh mắt, nếu nói cho các người biết Ninh Nhạc Tuyền có thể là Khương Kiều Nhân, Hoắc Anh Tuấn đoán chắc sẽ hoàn toàn không tin, nói không chừng sẽ còn trách mình vì đối phó với Ninh Nhạc Tuyền không chừa thủ đoạn nào. “Nói cho anh biết, anh không thích cảm giác em có chuyện mà giấu anh” Hoắc Anh Tuấn bá đạo nắm lấy bả vai cô.
Khương Tuyết Nhu nói: “Vậy anh làm sao không suy nghĩ một chút anh gạt tôi đem Ninh Nhạc Tuyền để bên người là mùi vị gì.”
Hoắc Anh Tuấn: “…”
Lại nữa, sợ nhất là cô nói chuyện này. “Ăn mì đi, ăn trước đi không cần nói đâu.” Hoắc Anh Tuấn cũng không dám hỏi nhiều nữa, sợ tự thiêu chính mình.
Khương Tuyết Nhu hừ một tiếng, vừa vặn cũng không muốn vì anh làm cho tâm tình của mình không tốt.
Chẳng qua là mới vừa ăn một miếng, Khương đại tiểu thư lại lần nữa lên cơn: “Hoắc Anh Tuấn, hủ muối đâu.” “Ở chỗ này ở chỗ này” Hoắc Anh Tuấn mặt đầy lấy lòng đi lên đưa muối.
Ngôn Minh Hạo ở một bên nhìn trong lòng không ngừng chắc lưỡi hít hà, hoàn toàn không nghĩ tới Cậu cả cao cao tại thượng hôm nay lại biến thành cái dáng vẻ chân chó này.
Thậm chí ngay cả tên trên zalo cũng đổi thành “Anh Tuấn thật lòng thích em”loại tên ngứa ngáy này, làm cho toàn bộ tập đoàn trên dưới bây giờ cũng hoài nghi Cậu cả bị trộm điện thoại.
Cho nên là đàn ông, ngàn vạn lần chớ giả bộ, nếu không sẽ có thời điểm mất hết mặt mũi. “Đúng rồi, Ngôn Minh Hạo, cậu không phải nói ngày hôm qua có phần hợp đồng cung ứng muốn tôi ký tên hay sao, có mang tới không” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên nói.
Ngôn Minh Hạo sững sốt một chút: “Cậu cả, phần văn kiện kia anh ngày hôm qua đã ký liền rồi mà, quên rồi sao?”
Hoắc Anh Tuấn chân mày khóa chặt một cái, sầu tư một lúc, đầu lại đau, lần này đau đến mặt mũi cũng trắng bệch. “Cậu cả, hay là chúng ta đi bệnh viện đi, anh sáng hôm nay chưa vô nước biển. Ngôn Minh Hạo nói xong khẩn cầu nhìn về phía Khương Tuyết Nhu: “Thiếu phu nhân, cô có thể đưa Cậu cả đi có được không.” “Xe của tôi hư rồi, mới vừa ngồi taxi tới, thiếu phu nhân, Cậu cả gần đây mỗi ngày đều phải vô nước biển, không đi không được.” Khương Tuyết Nhu không nói, đây hoàn toàn là có chuẩn bị.
Nhưng mà Hoắc Anh Tuấn làm sao biết bệnh nghiêm trọng như vậy. “Chờ tôi ăn xong rồi đi.”
Cô lần nữa cầm đũa lên.
Hoắc Anh Tuấn trong tối quăng cho Ngôn Minh Hạo một ánh mắt tán thưởng, làm không tệ.
Mười lăm phút sau, Khương Tuyết Nhu từ trong nhà để xe lái ra một chiếc Porsche mới.
Hoắc Anh Tuấn sau khi ngồi lên, quay đầu đối với Ngôn Minh Hạo nói: “Ngày mai đem chiếc xe mà trước kia tôi cho cô ấy lái tới.”
Khương Tuyết Nhu lập tức nhớ tới, chiếc xe thể thao mà anh nói kia chính là lần trước anh đưa cô có bảng số xe là “X1314”, cả nước chỉ có một chiếc, lúc ấy cô nhận được còn rất vui vẻ. “Không cần, tôi không thích.”Sau khi cô nhàn nhạt nói xong, lại bổ sung: “Hoắc Cậu cả cứ thích đem con số dùng để tỏ tình cảm thấy rất hứng thú thì phải hay là giữ lại cho người khác đi, tôi sợ ngồi vào thì lại chán ghét.”
Cái gì 1314, 592000.
Cô bây giờ suy nghĩ một chút liền muốn nôn mửa.
Cả khuôn mặt Hoắc Anh Tuấn trong nháy mắt cũng đen như đáy nồi: “Thứ năm chín giờ hai mươi bắn pháo bông không phải là chuyện anh muốn, là Tống Dung Đức… “Đúng vậy, thiếu phu nhân, tôi có thể làm chứng” Ngôn Minh Hạo nói nghiêm túc.
Chương 488
Khương Tuyết Nhu cười gật đầu: “Ừ, tôi biết, tên Ảnh Hạ có thể cũng không phải em nghĩ, là Quý Tử Uyên nghĩ, anh trong mộng cũng không phải cố ý kêu tên Nhạc Hạ Thu, là Nhạc Hạ Thu ở một thế giới khác giở trò ma quỷ” Hoắc Anh Tuấn: “…”
Làm một luật sư, lại lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác trăm miệng cũng không thể bào chữa được.
Xe sau khi đến bệnh viện, Khương Tuyết Nhu không chút khách khí nói: “Các người mau lên đi, tôi còn muốn đến công ty họp”
Đang muốn da mặt dày mời cô đi lên chăm sóc mình môi Hoắc Anh Tuấn vô lực mấp máy, cuối cùng yên lặng xuống xe.
Khương Tuyết Nhu cho xe chạy rời đi.
Cô là vì không muốn bởi vì Hoắc Anh Tuấn giả bộ đáng thương thì liền mềm lòng.
Thời điểm cô khó chịu lại chẳng có ai hiểu ý yêu thương cô đâu.
Buổi sáng bệnh viện rất đông, còn chưa tới cửa, cô liền bị chặn lại.
Ánh mắt cô tùy ý liếc nhìn ngoài cửa sổ một chút, chợt thấy Ninh Nhạc Tuyền mặc một cái đầm dài hoa màu xanh da trời, tóc dài phất phới đi qua, trong tay còn cầm một bỏ hoa tươi.
Còn nói bắt Ninh Nhạc Tuyền đi, người này cũng đuổi tới đưa hoa tươi.
Khương Tuyết Nhu đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.
Một chủ ý đột nhiên từ trong đầu nảy lên.
Cô gọi điện thoại cho Ngôn Minh Hạo: “Các người đang ở phòng bệnh số bao nhiêu ?” “Thiếu phu nhân, cô muốn tới?”Ngôn Minh Hạo mừng rỡ không thôi. “Lầu năm phòng VIP6″ Trên lầu, sau khi Ngôn Minh Hạo kết thúc điện thoại, vừa quay đầu liền đối mặt với ánh mắt sáng quắc của Hoắc Anh Tuấn. “Cô ấy muốn tới?” “Đúng vậy. Ngôn Minh Hạo cười nói: “Nhìn dáng dấp thiếu phu nhân bên ngoài miệng nói lạnh lẽo cứng rắn, nhưng trong lòng vẫn là không bỏ được anh.”
Hoắc Anh Tuấn khóe miệng nhếch lên sâu đậm, kia hình dáng hấp dẫn mê người thiếu chút nữa khiến cho y tá chuẩn bị ghim kim bị hoa mắt. “Cô đợi một chút nữa hẳn châm” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên rút tay về: “Chờ một hồi mà lúc tiếng gõ cửa vang lên, cô liền châm cho tôi, không muốn châm đúng, chảy nhiều máu một chút, càng nhìn thấy mà giật mình càng tốt.”
Y tá sững người.
Cô cho tới bây giờ không biết Cậu cả cao không thể leo tới của nước Nguyệt Hàn còn biết sử dụng khổ nhục kế thủ đoạn ngây thơ này, thật là làm mới nhận biết. của người khác.
Năm phút sau, tiếng gõ cửa vang lên Y tá run run ghim xuống, máu tươi chảy ra Hoäc Anh Tuấn cần nửa bên môi dưới hơi tái nhợt, một đường nét anh tuấn thâm thúy tinh xảo toát ra một tia yếu ớt, ẩn nhân, đau đớn nhưng lại không mất đi sắc thái đẹp lạ thường.
Y tá cẩn thận cũng thiếu chút nữa bị hóa đá, Cậu cả đây là đang diễn một vở kịch đáng thương, hoàn toàn có thể đem lòng của người đàn bà tan chảy, hận không thể đem anh bảo vệ thật tốt ôm vào trong ngực đau lòng một phen Lúc này, Ngôn Minh Hạo mở cửa, Ninh Nhạc Tuyền bưng hoa tươi tiến vào tức khắc sắc mặt đại biến: “Cậu cả, anh làm sao lại chảy nhiều máu như vậy.”
Hoäc Anh Tuấn không kịp điều chỉnh gương mặt biểu tình cứng đờ.
Ninh Nhạc Tuyền nhào tới, đẩy y tá ra, mắt đỏ lên tức giận chỉ trích: “Cô có biết ghim kim hay không, tay của Cậu cả đều bị cô làm bị thương”
Y tá: “Tôi cá, để tôi” Ninh Nhạc Tuyền vội vàng từ trong mâm cầm bông gòn quấn chặt ngăn chặn vết thương chảy máu.
Hoäc Anh Tuấn muốn rút về, bị Ninh Nhạc Tuyền năm chết không thả: “Cậu cả, đừng động, động nữa sẽ sưng, có phải rất đau hay không, tôi thổi một chút cho anh Khương Tuyết Nhu chính là vào lúc này tiến vào.
Vốn là cô không nghĩ sẽ tức giận; nhưng mà vừa vào cửa liền thấy y tá ghim kim đứng ở một bện, Ninh Nhạc Tuyên nằm lấy tay Hoác Anh Tuấn, môi cũng kê sát vào mu bàn tay của anh Nghĩ tới hai ngày này cô lại thiếu chút nữa thật tin là anh đã không cùng Ninh Nhạc Tuyền lui tới, cô thật hận không thể đập hai bàn tay mình .
Chương 489
Có phải khi không thấy mình ở chỗ này, thì hai người vẫn luôn giấu mình len lén ở chung một chỗ hay không. “Tuyết Nhu, em đừng hiểu lầm. Hoắc Anh Tuấn theo bản năng đẩy Ninh Nhạc Tuyền ra: “Mới vừa rồi là cô ấy nhìn thấy tay anh chảy máu… “Tay chảy máu không phải là có y tá ở nơi này sao, liên quan gì đến chuyện của cô ta” Khương Tuyết Nhu tức giận cắt đứt lời anh: “Anh nếu như không bỏ được cô ta như vậy, tại sao còn muốn dây dưa không tha cho tôi, chơi rất vui sao”
Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn trong nháy mắt khó coi trắng bệch, không biết là mất máu quá nhiều hay là bị lời của cô đâm bị thương.
Ninh Nhạc Tuyền vội vội vàng vàng giải thích: “Thiếu phu nhân, lời Cậu cả nói là sự thật, cô nhìn tay anh ấy đi, đến bây giờ vẫn còn đang chảy máu… “Cô im miệng. Khương Tuyết Nhu giận trừng hướng cô: “Ninh Nhạc Tuyền, tôi nhịn cô rất lâu rồi, có phải cô cho là tôi rất dễ khi dễ hay không.”
Nói xong cô bỗng nhiên xông tới níu lấy mái tóc dài của Ninh Nhạc Tuyền, hai bàn tay cùng xông tới chụp. “A a… Thiếu phu nhân, đừng đánh tôi… Cậu cả…. Cứu mạng.” Ninh Nhạc Tuyền khóc lóc liều mạng giãy giụa, cả người cũng bị Khương Tuyết Nhu kéo đi sang một bên. “Tuyết Nhu, em bình tĩnh một chút, mau buông cô ấy ra”Hoắc Anh Tuấn xông lên cản Khương Tuyết Nhu.
Nhưng mà Khương Tuyết Nhu lôi tóc Ninh Nhạc Tuyền trong tay chính là không buông ra, Ninh Nhạc Tuyền đau đớn liên tục kêu thảm thiết. “Khương Tuyết Nhu, cô tự tìm cái chết.”
Tổng Dung Đức đi tới thấy một màn này, lập tức dùng sức đẩy Khương Tuyết Nhu ra.
Anh ta dùng sức rất lớn, thân thể cô trực tiếp bị lực mạnh đẩy ra té xuống đất. Thân thể, đau đến trời đất quay cuồng.
Nhưng càng làm cho cô luống cuống rõ ràng là cảm giác có một thứ gì đó tuôn ra ngoài.
Đột nhiên, y tá chỉa về phía cô hét rầm lên: “Chảy máu. Cô cúi đầu nhìn một cái, mình ngồi trên đất có máu tươi rỉ ra.
Cô lấy tay sờ một cái, hay là nóng.
Đầu óc cô trống rỗng.
Cho đến khi Hoắc Anh Tuấn hốt hoảng ôm lấy cô: “Nhanh lên một chút gọi bác sĩ tới.”
Anh bên kêu bên ôm Khương Tuyết Nhu chạy đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ rất nhanh đem Khương Tuyết Nhu đưa vào đi kiểm tra tổng quát.
Cửa đóng lại, Hoắc Anh Tuấn gấp đến độ giống như con kiến trên chảo nóng, Ninh Nhạc Tuyền khóc đi tới: “Cậu cả, thật xin lỗi, đều do tôi không tốt, lại để cho thiếu phu nhân hiểu lầm”
Cặp mắt Hoắc Anh Tuấn tràn đầy tức giận trừng hướng về cô ta, vốn là, anh chẳng qua là hối hận vì mình giữ lại Ninh Nhạc Tuyền, đối với Ninh Nhạc Tuyên anh cũng không có bất mãn gì, nhưng giờ khác này, nghĩ đến hình ảnh Khương Tuyết Nhu chảy máu, trong anh bông nhiên dâng lên một trận chán ghét: “Tôi không phải nói cô rời đi rôi hay sao, ai cho phép cô tới”
Tống Dung Đức ngăn ở trước mặt Ninh Nhạc Tuyền: “Ninh Nhạc Tuyền chỉ có lòng tốt tới thăm cậu mà thôi, là Khương Tuyết Nhu chẳng phân biệt trái phải liền nhào lên đánh liền người.”
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cậu không nên đẩy cô ấy” Trong lồng ngực Hoäc Anh Tuấn giờ đều là tức giận hung ác.
Tống Dung Đức phiền lòng nói: “Tôi chỉ là đẩy một chút mà thôi, làm sao có thể khiến cô ta đẩy thương, nói không chừng chỉ là kinh nguyệt tới mà thôi, cậu chớ ngạc nhiên”
“Cậu tốt nhất nên cầu nguyện cô ấy không có sao Hoäc Anh Tuấn lười cùng anh ta nói nhảm, sợ bị tức chết.
Nhưng mà anh cũng hy vọng Khương Tuyết Nhu chẳng qua là tới kinh nguyệt mà thôi Nứa tiếng sau, bác sĩ bước ra, Hoäc Anh Tuấn nhanh nhảu đi tới: “Bác sĩ, cô ấy thể nào?”
“Cậu cả, phu nhân của anh bị tốn thương bào thai, xuất hiện triệu chứng có thể sanh non, trước mắt phải ở lại viện dưỡng thai!
“Cô ấy mang thai?” Hoäc Anh Tuấn cả người cũng kinh hãi “Đúng vậy, có hơn một tháng, hơn nữa còn là song thai”
Lư “Song thai?” Hoắc Anh Tuấn thân thể run rẩy, rất khiếp sợ.